181 “Ngươi tới làm gì?” Thanh niên đột nhiên lại hỏi : “Ngươi là Trương Dương?”“Đúng. ”“Ngươi có một đồng bọn tên Lưu Bưu?” Ánh mắt thiếu niên trở nên sắc bén vô cùng.
182 “Là Vương Yến. ” Phong giúp Trương Dương nói. “A…. . Là Vương Yến tỷ tỷ a, còn may còn may. ” Trương Vân nhất thời thở dài một hơi, vỗ vỗ tim mình. “Tại sao còn may?” Phong không nhịn được tò mò nói.
183 “Kỳ thật, ta không nói gì, ta chỉ nói cho bà ấy, nếu không bà ấy không tránh ra, ta lập tức cán chết. ” Trương Dương lãnh đạm nói. “Ta đã hiểu rồi!” Trương Vân đột nhiên nói.
184 Vương Phong và Trương Vân đều lắc lắc đầu, Trương Dương tất nhiên không biết, hoàn cảnh sinh hoạt của Vương Phong và Trương Vân đều không giống người thường, rất khó tiếp xúc với cuộc sống của tầng chót xã hội, cho nên loại chuyện hết sức bình thường này trong mắt bọn họ ngược lại đặc biệt thâm ạc nho, điều này cũng như người trong thành phố không phân biệt rõ rau hẹ và lúa mạch có gì khác nhau.
185 Đây tuyệt đối là một trường chiến tranh dị thường tàn khốc!Cuộc chiến ảnh hưởng đến cả ngọn núi chính, còn có cả con đường quốc lộ dưới chân núi, trên con đường quốc lộ đỗ hơn mười chiếc xe việt dã đã bốc cháy, trong đó có vài chiếc đã nổ tung, ngọn lửa hừng hực cũng cháy lan sang cả mấy đám cây cối cỏ dại bên đường, trên con đường, nằm vật vờ sáu bảy cỗ thi thể.
186 Một đợt tiếng súng dày đặc, hiển nhiên thuộc hạ Mãi Mãi Đề đang áp chế hỏa lực trên núi. Nắm bắt được thời gian rảnh trong nháy mắt này, Trương Dương đã liên tục lăn lê bò toài lao vào trong con mương cạn kia, lúc hắn nằm trong con mương sau đó mới hiểu rõ vì sao những kẻ này phải thay đổi vị trí không ngừng, bởi vì con mương thực sự quá nông, căn bản không đủ để che cơ thể, chỉ có thể di động không ngừng mới có thể đảm bảo an toàn.
187 Đi qua phía sau lưng Mãi Mãi Đề và cô gái, Trương Dương vẫn không dừng lại. Cuối cùng, Trương Dương di chuyển đến góc ngắm chết lúc đầu kia, đây là một nơi an toàn.
188 “Sẽ không chết người đâu, tuy nhiên, nếu Trương Vân đánh không thắng, hắn không gọi Bưu đại gia là không được. ” Trương Dương cảm giác bả vai phát ra cơn đau dữ dội, hắn cắn răng đi tới ngồi xuống một tảng đá quan sát trận đấu.
189 Lập tức, Trương Vân lại bò dậy, ánh mắt của Trương Vân cũng biến thành đỏ như máu, xem ra, hắn cũng bị đánh tới thực sự bốc hỏa, có chút mất đi lý trí, sau khi đứng lên lại giương nanh múa vuốt đánh về phía Lưu Bưu, căn bản quên hết chiêu thức trong sách võ thuật.
190 Trương Dương không nén nổi quay đầu lại nhìn thoáng qua hoàn cảnh chung quanh, tầm mắt vô cùng rộng lớn, gần như liếc mắt là có thể thấy, ngọn núi này và ngọn núi đối diện thoạt nhìn hình như rất gần, trên thực tế lại rất xa, cho dù bắn tỉa cũng không cách nào ngắm bắn.
191 Lúc đó thì đám A Trạch, Trương Vân bọn họ cùng lôi mấy con cá từ trên miệng vết thương ra. Mọi người kiểm tra lại số người, ngoại trừ Trương Vân, Vương Phong, Trương Dương, Lưu Bưu cùng Mãi Mãi Đề, Tuyết Liên còn sống thì đám vệ sĩ còn lại không ngờ không còn một người sống sót.
192 “Tuyết Liên tỷ tỷ, đây là đá quặng dạ minh châu a! Không thể nào không đáng tiền?” Trương Vân cũng nóng nảy lên tiếng. Chỉ tiêu của hắn là năm mươi xe, nếu như không đáng tiền, vậy thì tổn thất có thể lớn lắm.
193 Hiển nhiên là mười mấy bao quà vặt này không đủ để một mình Lưu Bưu nhét kẽ răng, đừng nói chi tới nhét vào sáu người với cái bụng đói rột rột kia. “Tuyết Liên ăn mớ quà vặt và đồ chưa chế biến này, còn chúng ta ăn mấy con cá.
194 Mãi một lúc sau khi Trương Dương nổ súng, trong động vôi mới trở lại vẻ yên tĩnh cực độ, chỉ còn âm hưởng vang dội của tiếng súng trong động. Vẻ mặt ai cũng kinh ngạc, còn Vương Phong thì lại càng nghiêm trọng hơn.
195 Vị trí của thủy đàm thì lại cao hơn nơi bọn người Trương Dương đang đi tới chừng hai thước, hình thành một dốc nước. Nước chảy trong động phát ra thanh âm rì rào.
196 Bây giờ mà bắn thì cũng chỉ lãng phí đạn. Cương giáp thú trời sinh là một toà pháo đài cứng như sắt. A Trạch không lùi, hắn không còn đường để lùi. Đằng sau hắn năm thước chính là hai người bị thương đang hôn mê bất tỉnh.
197 Thân thể Lưu Bưu đột nhiên di chuyển. Hắn không bỏ chạy, ngược lại trợn mắt bước tới phía con Cương Giáp thú. Cuớc bộ trầm trọng trong động khiến người ta có cảm giác kinh hồn với từng bước chân.
198 Đồng thời, Trương Dương còn nghĩ đến một vấn đề khác. Cương Giáp thú không có quấn rịt lấy Lưu Bưu cũng là vì đã biết chung quanh có mãnh thú đang rình rập, sợ rằng lỡ lưỡng bại câu thương sẽ bị mãnh thú khác ở giữa ngư ông đắc lợi.
199 Ngay lúc này lại phát sinh một chuyện khiến người ta cơ hồ muốn ngã quỵ. Một con Cương Giáp Thú khổng lồ, ngậm một con cá lớn tầm năm chục ký trong miệng, bò từ trong hồ nước lên bờ, từ từ hưởng dụng lấy con cá ngon lành kia.
200 Con Ngật Đáp Thú liều mạng gầm rú giãy dụa trong nước. Chỉ trong nháy mắt, cả đầm nước đả trở thành màu đỏ, vô số bọt nước đỏ ngầu nổi lên, trong không khí cũng có mùi máu tươi nồng nặc.