1 Đông Nam thế giới, mùa hè Thiên lịch năm 1304, kỷ Huy Hoàng…Hùng Đô thành, một toà thành nằm ở phía nam của Đông Nam thế giới. Với diện tích gần trăm dặm về chiều dọc và chiều ngang.
2 Sau khi phục dụng nồi Tẩy tuỷ cân xong. La Trần liền đi về phòng tắm rữa lớp bẩn dơ dáy trên da của mình. Tiện thể cũng muốn kiểm tra xem thân thể này rốt cục là bằng được bao nhiêu phần lúc xưa.
3 La Gia, tại một vùng đất rộng lớn ở phía hậu môn La Gia. Lúc này đây có bóng dáng của hơn chục người đang đứng. Nhưng tịnh không có ai nói chuyện gì với nhau.
4 La Trần uể oải duỗi lưng một cái. Rồi lại thở phì phì tiếp tục làm công việc của mình. Hắn cầm cây bổ tới bổ lui vào đám đá dưới chân. Bất mãn thì thào:- Linh thạch, linh thạch đâu chứ.
5 Đến gần bên tên gia nô. La Trần liếc mắt về chỗ tảng đá đang đè nặng lên chân tên kia. Suy nghĩ một khắc thì liền đảo mắt bốn phía, muốn tìm kiếm một cây cuốc còn sử dụng được.
6 Thời gian lặng trôi như nước. Không nhanh không chậm là đã qua 3 ngày kể từ lúc Động linh mạch bị sụp đổ. La gia đối với sự tình này cũng tiếc nuối không thôi.
7 Nhức đầu một trận, hắn đảo mắt nhìn các vách đá tảng to tướng xung quanh, rồi lại nhìn xuống phía dưới. Chẳng thấy chỗ nào có thể đi ra cả, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể dài chán nản, uể oải ngã phịch xuống, nằm thở dốc.
8 Mi mắt khẽ động, La Trần mơ màng tỉnh dậy từ trong cơn mê, đầu tiên là hắn liếc về hai tay vẫn còn đầy máu của mình, sau đó lại nhìn về phía viên linh thạch không rõ trước mắt, thở dài:- Mọi sức lực cứ thế là bị huỷ đi, chỉ vì định hướng cửa động sai!“…”Trầm mặt không nói hồi lâu, La Trần cũng đã thử tiến vào não vực một lần, để xem viên minh châu kia có lại trọng tố thân thể của hắn nữa hay không.
9 La Trần bị dòng chữ làm ê mang đến tột độ, hắn khe khẽ cất tiếng than:- Cường giả, có ai có thể thoát khỏi một chữ Tình? Cho dù có mạnh đến đâu đi nữa, thì liệu có ai có thể vứt bỏ được một chữ “Tình”?…Dời mắt khỏi dòng chữ, rồi hắn liền đưa mắt nhìn đến một phiến đá hình tròn, tựa như vòng xoay ở giữa cái lỗ, không to lắm, ước chừng một nắm tay người.
10 Nghe Thương Thiên lão quái nói, La Trần cảm thấy sửng sốt không thôi. Một vị cường giả phong Hoàng cứ thế mà lại bị một phiến đá hút vào bên trong, đến mức không thể đi ra được.
11 Một ngày này, La Trần sau khi đột phá thì liền men theo một con suối ở vùng đất tuyệt đẹp này mà đi, may mắn là nơi đây không cách xa Hùng Đô thành là mấy , nên rốt cục sau gần vài giờ đồng hồ, hắn cũng đã thành công trở về Hùng Đô thành, một đường thẳng hướng La Gia mà tiến tới.
12 Trong chiếc lồng cách ly mà tên áo đen thiết lập. Tề Tác vương giả mắt nhìn thân ảnh đang lăng không vọt tới, thì liền lôi từ trong chiếc không gian giới chỉ ra một cái lu đồng to gần nửa m, thét to một tiếng “Khai”, lu đồng liền hoá lớn gấp chục lần, rồi chặn đứng ngay trước mặt của lão, miệng lu cũng hướng về phía thân ảnh kia.
13 “Đạo huynh, Tề Tác vương giả vừa bóp nóp ngọc giản, hình như là lão gặp chuyện gì thì phải?”“Kiếm huynh, ta cũng không biết, bây giờ chúng ta mau đến Tề châu đi, phòng Tề Tác huynh xảy ra chuyện!”“Được”oOoVài giờ sau, mặt trời đã lên quá tầm mắt, ánh nắng chói chang soi rọi thế gian chỉ một màu vàng gắt.
14 Sắp tới thời điểm trăng đẹp nhất, mọi người lúc này đều từ bên trong phủ viện ùa ra ngoài, rồi chân đều hướng phía bờ hồ Thiên Thuỷ ở giữa thành mà đi.