61 Bởi vì con đường bị phong toả bởi tuyết, đoàn quân khải hoàn buộc phải đi đường vòng, hơn nữa trên đoạn đường này, Nam Thừa Diệu luôn chú ý tới tình trạng cơ thể của ta, hành trình di chuyển rất chậm, thường xuyên cùng ta khoác chung chiếc áo hồ cừu, cưỡi trên “Đạo Ly Khinh Thông”, ngắm nhìn phong cảnh khắp nơi, cùng hướng về phía tà dương, giống như là đang dạo chơi sơn thuỷ, vì vậy, đợi cho đến khi chúng ta trở về Thượng Kinh, màu xanh ấm áp của lá cây đã phá vỡ băng tuyết, vẻ xuân nhuộm thắm cánh rừng.
62 Bất luận là Tần An, hay Tầm Vân Trục Vũ, nhất thời bởi vì lời nói của Sơ Ảnh mà sắc mặt đều có phần ngơ ngác, ta hơi lúng túng, đang muốn lên tiếng nói gì đó, Tần An đã đi trước một bước, lên tiếng nói: “Vương Phi thân thể ngàn vàng, chú ý một chút cũng là việc nên làm.
63 Tuy rằng tuổi của Thanh Hạnh không lớn, nhưng làm việc lại rất chắc chắn có chừng mực, cũng vì vậy, mới được mẫu thân đặc biệt cho đi theo bên người của Liễm.
64 “Nhị tỷ, ta không sao, tỷ ra ngoài đi, không cần phải xen vào. ” Mặc dù Liễm vẫn còn quỳ không dám nhúc nhích, nhưng lại quay đầu lên tiếng với ta, gương mặt có vài phần lo lắng, hình như là đang lo cho ta, sợ rằng ta không chịu ra ngoài rồi lại làm phụ thân tức giận, sẽ phải cùng chịu phạt với hắn.
65 Phong hồng như lửa, treo trên màn sương lại càng thêm đẹp, khiến người người say sưa. Trong rừng phong rậm rạp có tầng tầng sương mù vây quanh, tầm mắt bị ngăn cản, khung cảnh mịt mù.
66 Bởi vì đêm qua đi vào giấc ngủ quá muộn, nên sáng hôm sau đến khi mặt trời đã gần lên cao ta mới tỉnh lại. Suốt mấy ngày liên tục phải hành quân, mặc dù Nam Thừa Diệu luôn chú ý đến thân thể của ta mà thả chậm hành trình, nhưng trên cả quãng đường, ta cũng không thể ngủ được nhiều, hiện giờ trở về với chăn đệm quen thuộc, đương nhiên ta có thể ngủ thẳng đến khi tỉnh lại, trong lòng chưa khi nào cảm thấy thả lỏng lười nhác như vậy.
67 Bước vào tiền điện, tầm mắt của ta không tự chủ mà bị thu hút bởi một bóng người trong lớp vải lụa mỏng màu ngọc bích, chưa từng thấy qua người nào lại có dáng vẻ quyến rũ như vậy trong một bộ y phục màu xanh biếc, sự mê hoặc giữa nét ngây thơ, xinh đẹp ẩn giấu trong nét nhu mì.
68 Ta ngồi cùng ngự liễn với Nam Thừa Diệu, chạy về hướng Tử Kinh Cung, tinh thần vốn không yên, vì vậy mà luôn trầm mặc, còn Nam Thừa Diệu cũng nhắm mắt không nói một lời, cả một đoạn đường im lặng mãi cho đến khi ngự liễn dừng lại ở Thừa Thiên môn.
69 Hoàng thượng vừa hạ lệnh, liền có người lập tức tuân chỉ rời đi, nhưng mà, chưa ra khỏi cửa điện đã bị hoàng thượng gọi lại—–“Đợi một chút, chuyện lấy văn tự cần phải thận trọng một chút, không được để lộ ra ngoài.
70 “Mỹ nhân hiến trà: Quân sơn ngân châm, Sư phong Long Tĩnh —-kiền quả tứ phẩm *kiền: quẻ càn tượng trưng cho trời*: nãi hương hạnh nhân *nãi hương: hương sữa*, băng đường hạch đào *băng đường: đường phèn*, bạch ngọc đào nhân, tô tạc yêu quả *quả điều chiên giòn* —mứt quả tứ phẩm: mật ong anh đào, hoa trản kết tử *kết tử: quả cam*, kim ti mật tảo *mật tảo: mứt táo*, mật nhưỡng long nhãn *long nhãn ướp mật*——-Bánh ngọt tứ phẩm: nhu mễ lương cao *bánh bột nếp*, thuý ngọc đâu cao *bánh đậu xanh*, uyên ương quyển, gia tử trản *gia tử: trái dừa*——Tương thái tứ phẩm *tương thái: dưa muối*: Tử hương kiền, tuyết lý hống *dưa cải ướp tuyết*, quế hoa lạt tương giới, điềm toan nhũ qua *dưa chuột chua ngọt* ——” *Mấy món ăn này cho ta xin nhá, chả bit chúng là cái gì cả, tương đối thôi he >.
71 Liễm vừa nói ra, mọi người liền xôn xao. Nam Cương khổ ải, Tề Việt nhiều lần cố chấp xâm phạm biên giới mọi người đều biết, bởi vậy, không ai có thể ngờ một công tử nhà quan từ nhỏ đã sống trong sung sướng, lại muốn trấn thủ Nam Cương, lại còn lập ra lời thề không dẹp yên Tề Việt quyết không thú thê sinh tử.
72 Phù dung bất cập mỹ nhân trang, Thuỷ điện phong lai châu thuý hương. (1)Một bộ hồng y, chầm chầm khoan thai, nàng hướng mặt về phía thềm ngọc, nhẹ nhàng hành lễ: “Dân nữ Đỗ Như Ngâm bái kiến hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
73 Trở lại Tam vương phủ, trong đầu ta vẫn không thể xoá đi cuộc đối thoại giữa Ý Dương công chúa và Đỗ Như Ngâm, rất rõ ràng, không thể nghi ngờ mục tiêu của các nàng chính là Nam Thừa Diệu.
74 Một hồi phong ba, cứ như vậy mà chìm xuống. Thái tử là người chịu trách nhiệm chuẩn bị yến tiệc ở Thanh Hoà điện. Với tội danh “Không làm tròn trách nhiệm”, “Quản giáo không nghiêm” và “Phụ lòng Thánh ân”, cấm túc ở Đông cung một tháng, phạt nửa năm bổng lộc.
75 Không biết đã qua bao lâu, ta cảm thấy có người nhẹ nhàng chạm vào xiêm y của mình, vì thế ta ngẩng đầu dậy từ hai lòng bàn tay, ngoảnh đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt tối tăm thâm trầm của Nam Thừa Diệu.
76 Bởi vì Hoàng thượng hạ chỉ để Nam Thừa Diệu ở lại Dục Thuận điện của Tử Kinh cung để điều dưỡng, mặc dù ta biết được đầu đuôi sự tình, cũng biết rằng hơn phân nửa là hắn không có chuyện gì, nhưng cũng không thể không hề lo lắng một chút nào, nhất là, đã gần nửa tháng mà ta vẫn chưa gặp hắn một lần.
77 Từ xưa đến nay, việc tiến dâng mỹ sắc để lôi kéo lòng người, cũng không phải là hiếm. Đối với những kẻ hoang dâm, tham mê nữ sắc mà nói thì khi đối diện với sắc đẹp thế này, hiển nhiên là mừng rỡ nhận lấy, mà lại càng nhiều càng tốt, nhưng ta hiểu rõ Nam Thừa Diệu cũng không phải là người như vậy, dù rằng hắn muốn lưu cho thế nhân một hình tượng bất cần đời như thế.
78 Trên đường từ trong cung trở về Vương phủ, ta vẫn luôn trầm mặc, có lẽ vì nhìn thấy nét mặt của ta không bình thường, Sơ Ảnh lo lắng nhìn ta, vài lần muốn nói nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống.
79 Không hẹn nhưng đột nhiên ta lại nhớ đến mấy tháng trước đây, cũng vì một tiếng đàn Kinh Hồng, hắn ngủ lại Mặc Các. Đáy lòng lại nổi lên cảm giác đau đớn sắc bén, không thể khống chế mà lan tràn, sao có thể tiếp tục hờ hững, sao có thể tiếp tục thông suốt, sao có thể tiếp tục thuyết phục chính mình, điều duy nhất mà ta có thể làm, đó là không cần phải suy nghĩ, không cần phải để tâm đến nữa.
80 Ngày Liễm rời đi, ta cũng không thể đến đưa tiễn, một mình ở trong Mặc Các gảy Tần tranh, từng âm sắc như nước, chảy xuôi ra khỏi đầu ngón tay. Ngày đó ở Tướng phủ, hắn từng hỏi ta tên khúc nhạc là gì.