81 “Vương phi, Tầm Vân tỷ tỷ cầu kiến. ” Tiểu nha hoàn bên ngoài cửa khẽ lên tiếng. Ta gật đầu, ý bảo nàng để Tầm Vân tiến vào, ta biết Tầm Vân đến Mặc Các của ta vào lúc này là vì chuyện gì, cũng biết rằng bọn họ có khó xử, bằng không Tầm Vân cũng không phải đích thân đến đây mời ta.
82 Trở về Mặc Các, dù rằng đã quyết không để tâm đến, nhưng cái ngày ở Tướng phủ, khi nghe mẫu thân kể rõ mọi chuyện, cảm giác đau thương lạnh buốt kia là gì.
83 Nếu, không có một lần vô tình bắt gặp bên ngoài Sướng Âm cung kia, ta nhìn thấy dáng vẻ lê hoa đái vũ, thiền lộ thu chi (1) của nàng, có lẽ nào lại không sinh lòng thương xót.
84 Cho dù Sơ Ảnh không nói ra chuyện về “Thôi tình mị hương” thì ta cũng không định dùng đến “Thư hòa an tức hương” mà Đỗ tiểu thư kia mang tới, mặc dù đây là loại hương thượng hạng.
85 Ta tựa vào lồng ngực ấm áp vững chắc của Nam Thừa Diệu, nỗi lòng phức tạp khôn tả. Thật sự, không phải là không hề oán hận. Nếu như không phải hắn, không phải hắn.
86 Nam Thừa Diệu rời đi chưa bao lâu, Sơ Ảnh liền cẩn thận bưng bát thuốc đến: “Tiểu thư, đây là thuốc dưỡng thai sắc theo đơn thuốc của Thuần tiên sinh, nhân lúc còn nóng người nên uống hết đi.
87 Ta cũng không biết Đỗ Như Ngâm nói lại thế nào với Nam Thừa Diệu, cũng không biết Nam Thừa Diệu xoa dịu nàng thế nào. Dù sao thì từ ngày đó trở đi, nàng không còn đến Mặc Các, cũng ít khi xuất hiện trước mặt ta.
88 Chỉ một lát sau, cỗ kiệu loan phượng tơ vàng đã vững vàng dừng trước cổng chính của Tướng phủ, Sơ Ảnh đỡ ta xuống kiệu, bọn hạ nhân vốn đang bận rộn ở tiền sảnh đều vui mừng chạy đến vấn an, mấy tiểu nha hoàn vừa vui cười vừa chạy vào phủ thông báo.
89 Mẫu thân nói, trong lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Mẫu thân nói, cuộc tranh đấu giữa Đông cung và Tam vương phủ chắc chắn không có cách lưỡng toàn.
90 ”. . . trong hoa viên của Phủ tướng quân có một gốc cổ thụ che lấp cả bầu trời, có một lần con diều mà ta thích nhất bị vướn vào nhánh cây, chính ngươi đã leo lên lấy xuống giúp ta, cánh tay còn bị thương một vết dài, việc này, ngươi cũng không nhớ sao, Sơ Ảnh, thật sự ngươi không nhớ gì sao? Có muốn ta nói tiếp không?”Ánh mắt Sơ Ảnh, lúc đầu thì khiếp sợ sau đó lại dần trở nên u mê, đưa mắt nhìn từ gương mặt Tang Mộ Khanh sang ta, ngay sau đó lại chuyển mắt về hướng nàng, rồi lại nhìn về phía ta, không biết phải làm thế nào chỉ khẽ gọi một tiếng: “Tiểu thư.
91 ”. . . Nàng không giống với bất kỳ một nữ nhân nào ta đã từng gặp qua, nàng xinh đẹp, mỗi một cái nhấc chân giơ tay đều đầy mê hoặc, nhưng vẫn luôn giữ được nét cao quý, ta biết nàng là vì Tam hoàng tử Nam Triều nên mới ở bên cạnh ta, ta ghen tị đến phát điên lên nhưng lại không có một biện pháp nào, cứ như vậy mà lưu lại bên cạnh nàng.
92 Lúc ta đi vào tẩm điện của Khuynh Thiên Cư cũng không cho ai thông báo. Có lẽ bởi vì vừa từ trong cung trở về, hoặc làm bởi vì người nào đó đã biến mất vĩnh viễn không thể trở lại, đôi mày của hắn nhíu chặt buồn phiền, ánh sáng ấm áp sáng rỡ bên ngoài cửa sổ xiêu vẹo chiếu vào ô cửa, một nửa gương mặt của hắn đắm mình trong ánh sáng, một nửa vẫn còn ở lại trong bóng tối nhợt nhạt, khuôn mặt nhìn nghiêng anh tuấn vô cùng, chỉ cần liếc mắt liền đủ để khiến cho bất kỳ ai cũng phải sa vào.
93 Ta lại được đứng trên khe núi Nhược Khê, khu rừng Hải đường vẫn rậm rạp như vậy. Chưa đến thời kỳ ra hoa, trước mắt chỉ có một màu xanh tịch mịch. Ta nhìn xuyên qua dung nhan xinh đẹp đến khi sương ngạo tuyết của Li Mạch, theo bản năng tìm kiếm ở khắp nơi, nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng Tô Tu Miễn.
94 Tàng Phong Lâu, là nơi thờ phụng bài vị của các đời cốc chủ, ngoài trừ cốc chủ không còn ai được phép đặt chân vào, đó là cấm địa trong mấy trăm ngàn năm ở Tà Y Cốc.
95 Hắn lấy đoản kiếm cắt qua ngón tay mình, một dòng chất lỏng ấm áp chậm rãi nhỏ giọt lên cánh tay trái của ta, phía trên bức họa phượng hoàng được vẽ bằng luyện kim chu sa.
96 “. . . Ta có. . . Ta có tin tức của Tam vương phi. . . một nhà Mộ Dung gia. . . Toàn bộ sụp đổ. . . ”Giọng nói kia thật ra không lớn, lại cách quá xa, truyền đến gián đoạn, nhưng khi vang lên bên tai ta, lại giống như sấm chớp ngang trời.
97 Ta không biết ở trong những tối tăm này, có thật sự tồn tại ý trời hay không. Khiến ọi chuyện cứ quanh đi quẩn lại, rồi trở về điểm ban đầu, tựa như một vòng luân hồi.
98 Cả người ta lạnh như băng, gần như không dám tin nhìn hắn. Thế nhưng hắn vẫn không hề nhìn ta, cũng không nói thêm một lời nào, gương mặt nhìn nghiêng lạnh lùng vô cùng.
99 “Nếu không, nương nương nghĩ là vì cái gì?” Nam Thừa Diệu thản nhiên lên tiếng, từng lời phát ra, không đáp mà hỏi lại. Khánh phi nương nương hít sâu một hơi, khóe môi vẫn duy trì ý cười sắc bén mà bướng bỉnh: “Cảnh tượng mới vừa rồi ở Thừa Thiên Môn, Tam điện hạ đúng là vì hồng nhan mà giận dữ.
100 “Tạ phụ hoàng!”Nam Thừa Diệu vừa quỳ xuống tạ ơn, vừa liếc mắt lạnh lùng nhìn ta, vẻ cảnh cáo ở trong ánh mắt không cần nói cũng có thể nhận ra. Ta âm thầm hít sâu một hơi, sau đó cũng dập đầu theo hắn.