41 Kiếm mà Tần Chiêu sử dụng chính là một thanh “Mậu Lăng”, trông giữ sự bình yên cho lãnh thổ rộng lớn của Nam Triều, bảo vệ ngàn vạn gia đình ở Mạc Bắc tránh khỏi nỗi khổ của chiến loạn, cũng khiến cho các tướng lĩnh của địch quốc nghe đến phải khiếp sợ.
42 “Đệ cứ như vậy, bất chấp mọi thứ mà chạy đến Nghiệp Thành, việc ở Thượng Kinh thì biết làm thế nào?” Muốn hắn nói hết những chuyện ở Kinh thành, ta vừa giúp Liễm bôi thuốc lên vết thương trên tay trái, vừa thản nhiên lên tiếng.
43 Một đường thúc ngựa trở về Nghiệp Thành, nhưng ở bên ngoài cổng thành lại chạm phải đội quân tuần tra, những người đó liền rối rít xuống ngựa hành lễ với Nam Thừa Diệu: “Tham kiến Tam điện hạ.
44 Ta nhìn hắn đến gần. Tâm tư từng chút từng chút lạnh lẽo, trong chớp mắt, chỉ cảm thấy một sự mệt mỏi rã rời thấm vào lục phủ ngũ tạng. Cuối cùng cũng không có sức lực mà phản kháng tranh cãi.
45 “Vương Phi, mời dùng điểm tâm. ”Một thị nữ mặt mày thanh lệ động tác nhanh nhẹn vừa nói vừa đem thức ăn bày biện lên bàn, ta đưa mắt nhìn tới, thịt dê ướp ngũ vị hương, gân trâu hầm, Lưu ly phổi *món nì hem bit ah*, thịt xào rau, bánh rán cuốn.
46 Ta đứng trên cổng Nghiệp Thành cao cao, hồng y lộng lẫy, làn váy kéo dài, tơ vàng thanh tú tựa như Phượng Hoàng nương theo chiều gió vỗ cánh tung bay.
47 Xưa nay khi khởi binh công thành, vũ khí tốt nhất chính là tên, nhưng mà hiện tại Đổng Địch lại kẹp chặt phụ nữ và trẻ em của Nghiệp Thành ở trong tay, với người mưu trí như Nam Thừa Diệu, hắn sao lại không nhìn thấu ý đồ của Đông Cung.
48 Đổng Minh gắt gao kiềm chế cổ tay của ta, gần như kéo ta thẳng một đường xuống thành, bất luận là ta nói cái gì hắn cũng không để ý, thô lỗ lôi ta lên ngựa, hung hăng vung roi phi tới trước.
49 Giống như ta lại trở về Y cốc, hình như đây là khe suối, kia là rừng cây hải đường dày đặc. Tầng tầng sương mù lan toả như một tấm lụa mỏng, làm cho tất cả mọi thứ có thể được nhìn thấy rõ ràng.
50 Nam Thừa Diệu thản nhiên gật đầu, hai vị quân y kia liền lui xuống. Liễm vội vàng lên tiếng hỏi: “Nhị tỷ, lời mà hai tên quân y kia vừa nói cứ mơ hồ như lạt vào sương mù vậy, rốt cuộc thì tỷ có làm sao không?”Ta mỉm cười lắc lắc đầu, “Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt thôi.
51 Âm thanh “đôm đốp” của than củi đang cháy vang lên trong phòng, chăn bông trên giường được sưởi ấm, ta tựa vào lồng ngực ấm áp cứng rắn của Nam Thừa Diệu, hai thân mình đặc biệt tương hợp với nhau, ta lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ trầm ổn của hắn, từng chút từng chút, tiếng gào thét giận dữ của gió tuyết cùng sự rét lạnh của không khí bên ngoài cửa sổ, dường như đang bị ngăn cách ở thế giới bên kia.
52 Ước chừng đến chạng vạng tối, Nam Thừa Diệu trở về phòng, Liễm thấy hắn bước vào, thản nhiên hành lễ rồi cáo lui khỏi phòng. Đợi trong phòng đã không còn ai, hắn lên tiếng hỏi khẽ: “Vương phi cảm thấy thế nào?”Ta mỉm cười: “Uống qua thuốc, buổi trưa lại ngủ được một lúc, đã tốt hơn rất nhiều.
53 Mãi đến trưa ngày thứ hai, ta mới gặp lại Nam Thừa Diệu, hắn đẩy cửa vào, cả người phủ đầy hơi sương giá lạnh. Ta nhìn vào đáy mắt u ám lạnh lẽo của hắn, trong lòng khẽ thở dài, xem ra chuyện của Đổng Minh, hơn phân nửa là hắn đã biết, có lẽ cũng đã đoán được là do ta gây nên.
54 Nam Thừa Diệu cùng ta dùng qua bữa tối, sau đó liền rời đi, mặc dù đã đại thắng, nhưng vẫn còn rất nhiều công việc chờ hắn xử lý. Trong lòng chán nản, lại càng không muốn một mình buồn bã ở trong phòng, nên đi tìm Liễm, nhưng lại không thấy hắn, vì thế ta đành phải một mình bước đi trong nền tuyết trắng mà chẳng có mục đích gì.
55 Bất luận là Nam Thừa Diệu hay là Liễm, ta tin tưởng thế nào bọn họ cũng nhận ra sự bất thường trong lời nói của ta, cũng sẽ biết nên làm thế nào. Ta không có thời gian để tiếp tục trì hoãn, lập tức cưỡi lên con ngựa được thị vệ dẫn ra từ trong quân doanh, hướng về phía Thanh Mộc Nhai, thẳng một đường đuổi đến.
56 Giống như ta đang rơi vào giấc mộng thật dài, trong mộng, có thuỷ tạ đài cao, có Tam sơn Ngũ nhạc, có sáo trúc ngọc cầm, cũng có thiết mã kim qua. *ngựa sắt lưỡi mác*Thời gian như một con sông dài, chậm rãi chảy qua trước mắt, giữa sóng nước nhẹ nhàng, một tiểu cô nương phấn trang ngọc trác từ từ lớn dần, y phục đỏ thẵm, điểm trang nồng nàn, ngồi trên kiệu hoa, một lần quay đầu nhìn lại, không ngờ cuộc đời lại dài như vậy.
57 Ở bên người Tô Tu Miễn, có thể làm cho người ta cảm nhận được một sự lạnh lẽo đến tận xương cốt, thế như sự lạnh lùng ấy lại mang theo dịu dạng. Mà loại dịu dàng này chỉ khi có ý định thì mới hiện ra.
58 Ta chợt kinh hãi, đứng lên theo bản năng, chủ nhân của giọng nói kia, rõ ràng là Nam Thừa Diệu. Tô Tu Miễn thản nhiên liếc mắt nhìn ta, sau đó hơi gật đầu với Li Mạch, Li Mạch liền xoay người đi thẳng vào khu rừng khô cằn.
59 “Thì ra là Tô huynh. ”Nam Thừa Diệu vững vàng ôm lấy ta, đối với sự chế giễu lạnh lùng của Li Mạch thì làm như mắt nhắm tai ngơ, cũng không để ý tới sự cứng ngắc của ta, vẫn giống như trước, vẽ ra nụ cười như mây trôi trên trời cao, lên tiếng với Tô Tu Miễn.
60 “Chuyển Phách” vừa ra, núi sông biến sắc. Ta còn nhớ rõ những lời nói này của Tô Tu Miễn, đôi mắt cũng chợt ánh lên tia sáng. Ở trong trí nhớ của ta, chỉ có lúc đó, sự cô tịch mãi vẫn không thay đổi trong đôi mắt của hắn mới khẽ tan đi để đổi lấy sự chờ mong mờ ảo, hắn nói, chỉ có “Chuyển Phách”, mới xứng để “Trầm Thuỷ Long Tước” được ra khỏi vỏ một lần nữa.
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50