1 Lúc Hứa Khiêm mở mắt ra, đã là ở bệnh viện.
Đùi phải bị treo cao lâm râm truyền đến từng cơn đau nhức, Hứa Khiêm hít sâu một hơi, đang định chợp mắt một hồi, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, tiểu trợ lý của y cầm cà mèn đứng ở cửa, thấy y tỉnh dậy, thoáng chốc mắt đỏ lên.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rượu Mao Đài
Mọi người đều biết, Hứa Khiêm là nhà giàu mới nổi.
3
So với Hứa Khiêm không kỵ chay mặn, Nghiêm Mạc là một GAY thuần khiết.
Hắn sinh ra giống như một ống hút, bình thường nhìn thẳng tắp, vừa đến lúc dùng —— tự nhiên liền cong.
4
Hứa Khiêm tỉnh lại trước tiên.
Từ mơ mơ màng màng đến lúc tỉnh hẳn chỉ tốn vài giây ngắn ngủi, Hứa Khiêm cũng là người từng trải, gần như trong nháy mắt đã hiểu chuyện gì xảy ra, tức giận thiếu chút nữa hộc máu, quay đầu lại thấy tên đầu sỏ vẫn còn ngủ say sưa, một cước đạp người kia xuống.
5
Sự xuất hiện của Văn Bân phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, Hứa Khiêm vừa thấy cậu đến, liền hưng phấn nghênh đón như được tiêm máu gà*: “Aiz, ở đây giao cho anh là được rồi, không cần em tự mình đi một chuyến…”
(*Tiêm máu gà: Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích.
6
Chuyện tình cảm, khó chịu một hồi rồi cũng qua đi.
Hứa Khiêm luôn luôn cầm được thì cũng buông được, huống gì Văn Bân cũng không nợ y cái gì, bây giờ đã kết hôn rồi, coi như là triệt để chặt đứt niệm tưởng.
7
Hứa Khiêm thừa dịp mấy ngày rảnh rỗi, thu thập đồ vật trong phòng một chút, dọn dẹp chuyển vào một nhà khác.
Nghiêm Mạc đúng hẹn tới nơi, khi đến dưới lầu nhắn WeChat cho Hứa Khiêm, chỉ sau chốc lát, thấy từ bên trong người nọ khoác một cái áo gió lắc lư đi xuống, sắc mặt không dễ nhìn dẫn hắn vào cửa.
8
Khi lần tiếp theo Nghiêm Mạc gặp lại Hứa Khiêm, cảm thấy thái độ của đối phương tốt hơn lúc trước một chút, hơi nhíu mày.
Bề ngoài hai người vẫn duy trì quan hệ hợp tác nghiêm chỉnh, trong bụng đều trông chờ nhìn thấy trò cười của đối phương, dần dà sau khi giằng co, từ từ cũng lười so đo.
9
Hô hấp của Nghiêm Mạc có mấy phần run rẩy, hắn hít sâu một hơi: “Anh nói, tôi đều biết. ”
Chỉ là biết thì có ích lợi gì chứ? Nghiêm Mạc cũng không phải là hạng người ngoan cố không yên, hắn chỉ theo thói quen, thói quen lẳng lặng nhớ nhung tám năm này, thói quen cảm thấy thích người kia, hắn tiêu hao từng giọt từng giọt tâm huyết đan nên cái giường ấm áp cũng không thể đợi được Văn Bân, nhưng lại mua dây buộc mình tự quấn mình vào chỗ bế tắc.
10 Hôm sau lúc Nghiêm Mạc mở mắt, Hứa Khiêm đã rời khỏi từ lâu, lúc gần đi còn không quên đóng kỹ cửa sổ, lại lấy chăn từ phòng ngủ đắp lên cho hắn, về phần bức hoạ trong phòng, càng được đặt nguyên xi ở vị trí cũ, được vải vẽ tranh sơn dầu che phủ.
11
Về phần triển lãm tranh kia, Nghiêm Mạc vẫn đi.
Hắn không có nhiệt tâm tha thiết với tranh sơn dầu bằng Văn Bân, nhưng bản thân cũng có một phần hứng thú, huống gì hắn cũng cần một cơ hội như vậy… giải sầu một chút.
12 Nghiêm Mạc mặc áo choàng tắm, không có mẫn cảm như vậy với nhiệt độ chung quanh, nhắc hắn như thế, ngược lại cũng cảm thấy có chút khô nóng, trừ cái đó ra, còn có một mùi mơ hồ phảng phất trong không khí.
13 Sau khi kiểm tra sức khoẻ, mấy người kia đều không có chuyện gì lớn, ngược lại Hứa Khiêm vẫn luôn mạnh mẽ chống đỡ không ngã xuống, trên người có vài vết phỏng, mặc dù không tính là nghiêm trọng, nhưng nghĩ lại cảnh tượng lúc đó cũng đủ kinh khủng.
14 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phim thương mại luôn chẳng có gì bổ ích, mục đích là để coi thoải mái ở rạp chiếu phim, Hứa Khiêm ở một bên phấn khởi vô cùng, Nghiêm Mạc không nghiêm trọng như y, nhưng cũng từ từ dung nhập vào nội dung, xem say sưa.
15 Đảo mắt đã qua hơn một tháng, bản thảo thiết kế trong tay Nghiêm Mạc cũng đã hoàn thành hơn nửa, cộng thêm phần trước kia được bàn bạc ở trong khách sạn để sửa đổi, cũng căn cứ theo trí nhớ mà đại khái trả lại như cũ.
16 Nhìn từ bóng lưng, hai người kề vai sát cánh, trông có vẻ như anh em tốt, trên thực tế là hai tình địch thất hồn lạc phách dựa vào nhau, sưởi ấm lẫn nhau.
17 Hai người kia cong vẹo đi ven đường, xem bộ dáng là muốn chặn một chiếc taxi, nhờ ngọn đèn ven đường, Hứa Khiêm thấy rõ ràng được khuôn mặt ửng hồng đến mất tự nhiên của Nghiêm Mạc, mắt nửa nhắm nửa mở, có vẻ thần chí không rõ ràng.
18
Đây là lần đầu Nghiêm Mạc gọi y là ‘ca’.
Hứa Khiêm sợ run một giây, ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt đỏ cả lên kia, ngũ quan của Nghiêm Mạc cau có lại một chỗ, giữa hai lông mày không biết là giống như toát ra vẻ mặt thống khổ hay là vui sướng, tay khoác lên người y run rẩy không ngừng, tựa như sợi dây sắp đứt.
19 Là nam nhân đều không chịu nổi kích thích như thế, Nghiêm Mạc dĩ nhiên cũng bực dọc, đè hông y xuống đẩy mạnh mấy cái, đẩy đến khi y thở hổn hển không đều, sắc mặt đỏ ửng.
20
Nghiêm Mạc nghe vậy ngoan ngoãn đứng dậy, tính khí nửa mềm rút ra khỏi hậu huyệt, phát ra một tiếng ‘ba’, mang theo một chuỗi dịch thể chảy ra.
Hứa Khiêm theo bản năng run lên, miệng huyệt ham muốn tựa như bất mãn đóng mở, bài trừ ra càng nhiểu dịch lỏng, y mắng thao một câu, chân mềm nhũn lảo đảo thả xuống từ trên ghế salon, kéo áo choàng tắm dúm dó khập khễnh đi tới phòng tắm.