161 Lúc này, trong phòng hội nghị, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Liễu Kình Vũ. Mọi người đều rất khó hiểu, Liễu Kình Vũ sẽ tuyên bố việc gì, mà còn là ba việc.
162 Nghe Hàn Minh Cường nói vậy, Liễu Kình Vũ chỉ cười nhạt: - Đồng chí Hàn Minh Cường, thói quen chuyển hướng đề tài, tránh nặng tìm nhẹ không tốt đâu. Tôi không thể không nhắc nhở đồng chí thêm một lần nữa, sau này khi lãnh đạo nói chuyện, tuyệt đối không được tự ý chen vào, nếu không sau này khi đồng chí nói chuyện, các đồng chí bên dưới sẽ học theo đồng chí.
163 Nghe Hàn Minh Cường nói xong, Liễu Kình Vũ chỉ cười thản nhiên, nói: - Đồng chí Hàn Minh Cường, về phần mấy năm trước, thậm chí là mấy chục năm trước, Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm rốt cuộc thế nào, tôi không hề hiểu rõ, cũng không muốn tìm hiểu.
164 Lưu Thiên Hoa mặt đầy vẻ phẫn nộ nói: - Lão Hàn, trong hội nghị hôm nay tên nhãi Liễu Kình Vũ quả thực quá kiêu ngạo rồi, hoàn toàn không nể mặt chúng ta, còn thu lại quyền tài chính và nhân sự.
165 Nghe Vương Ngọc Cần nói xong, sắc mặt Liễu Kình Vũ lúc này bỗng trầm xuống. Hắn không phải kẻ ngốc, hắn biết Vương Ngọc Cần là người của Hàn Minh Cường.
166 Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Vương Ngọc Cần lộ ra vẻ hưng phấn. Chị ta nghiến chặt hàm răng, ánh mắt đầy vẻ oán độc: - Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, lần này bà nhất định khiến mày không chịu nổi phải bỏ đi.
167 Trầm tư khoảng chừng một phút, Vương Thành cuối cùng quyết định kiên trì đến cùng. Nhất là y đột nhiên nghĩ ra Liễu Kình Vũ vừa rồi đã nói, chính mình còn chưa đủ tư cách để hắn đánh một trận tơi bời.
168 Trong lòng Vương Thành vô cùng rõ ràng mình thanh liêm như thế nào. Y biết rằng, nếu Ủy ban kỷ luật huyện thật muốn tra xét, mình tuyệt đối xảy ra vấn đề.
169 Liễu Kình Vũ sau khi nghe được những lời nói của Vương Ngọc Cần, không khỏi lộ ra một tia cười lạnh. Lúc này, Vương Thành đứng bên cạnh càng ai oán hơn, trong lòng tự nhủ: “Em ơi là em, lần nay em mang đến cho anh trai này một phiền toái lớn rồi”.
170 Nghe Vương Ngọc Cần báo cáo, Liễu Kình Vũ liền nhíu chặt mày, trầm giọng nói: - Đây là có chuyện gì? Lúc trước không phải đã phê chuẩn rồi sao? Vương Ngọc Cần vội vàng nói: - Trưởng phòng Liễu, lúc trước không phải là đã phê chuẩn mà là đang đợi phê chuẩn.
171 - Trịnh Bác Phương, Trịnh Bác Phương là ai? Liễu Kình Vũ đối với cái tên này hình như có chút ấn tượng, nhưng cũng không sâu sắc lắm. Long Tường cười nói: - Trịnh Bác Phương là Phó chủ tịch huyện Cảnh Lâm chúng ta, phụ trách các vấn đề về nông nghiệp, thuỷ lợi, cây ăn trái, lâm nghiệp, cải cách nhà ngói xuống cấp vùng nông thôn, bảo vệ sức khỏe sinh sản, anh ấy cũng là lãnh đạo cũ của tôi, tuổi của anh ấy cũng không lớn, mới 32 tuổi, hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của bản thân mà phấn đấu vươn lên đến vị trí Phó chủ tịch huyện này.
172 Chương 172: Khảo nghiệm Lúc này, Long Tường đứng ở bên cạnh Liễu Kình Vũ, sau khi nghe thấy câu hỏi của Trịnh Bác Phương liền trầm xuống. Anh ta không ngờ, Trịnh Bác Phương lại thẳng thắn đưa một vấn đề sắc bén như thế.
173 Nghe Trịnh Bác Phương nói vậy, Liễu Kình Vũ có chút khó hiểu, nói: - Phó chủ tịch huyện Trịnh, ngài có thể giải thích cặn kẽ một chút được không? Trịnh Bác Phương cười nói: - Liễu Kình Vũ à, trước kia anh vì giải quyết vấn đề tài chính dự toán của Phòng Quản lý đô thị không phải đã từng tìm Trưởng phòng Tài chính và Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân sao.
174 Hạ Quang Minh nói rất quang minh chính đại, khiến Liễu Kình Vũ căn bản không tìm ra chút sơ hở và cơ hội phản bác. Hạ Quang Minh nói xong, ngay cả ông ta cũng có chút đắc ý.
175 Sau khi xong hết thảy mọi chuyện, Hạ Quang Minh nhìn Liễu Kình Vũ. Nhưng, Hạ Quang Minh thật không ngờ, lúc này Liễu Kình Vũ lại cười khổ nói: - Chủ tịch huyện Hạ, cảm ơn ngài giúp tôi giải quyết vấn đề dự toán tài chính của Phòng Quản lý đô thị huyện.
176 Không đợi Hàn Minh Cường ngồi xuống, Liễu Kình Vũ coi như không hề nhìn thấy Hàn Minh Cường, trực tiếp trầm giọng nói: - Vừa rồi đồng chí Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh cũng đã bày tỏ ý kiến của mình rồi, vậy sau đây tôi cũng xin nói một chút về cách nhìn của tôi đối với việc dùng khoản tiền này làm tiền thưởng.
177 Liễu Kình Vũ nói xong, Hàn Minh Cường tuy rằng buồn bực, nhưng cũng không buồn bã, còn ba người Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh, Khương Lập Vũ vẻ mặt thêm buồn bực.
178 Chương 178: Bày mưu tính kế! Lúc này, Liễu Kình Vũ bình tĩnh nói: - Đồng chí Vương Ngọc Cần, cô luôn miệng nói cô không hề làm giả bất kỳ khoản tài vụ nào của Phòng Quản lý đô thị chúng ta, vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội chứng minh mình trong sạch.
179 Rời khỏi văn phòng Liễu Kình Vũ Vương Ngọc Cần vô cùng mất mát, vô cùng uể oải, vô cùng thê lương. Vương Ngọc Cần biết rằng, lần này mình rời khỏi phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, chỉ sợ về sau không còn cơ hội trở về nữa rồi, về sau, đợi mình sẽ là luật pháp nghiêm trị.
180 Nhìn thấy ánh mắt đầy sức tưởng tượng và hứng thú của mẹ, Liễu Kình Vũ vội vàng khoát tay nói: - Không có không có, Liễu Kình Vũ con cũng không phải loại người tùy tiện như vậy.