141 Cầm thiệp mời trong tay, Liễu Kình Vũ rơi vào trầm tư. Liễu Kình Vũ hiểu tại sao Trâu Văn Siêu lại gửi thiệp mời ình. Anh ta vẫn cho rằng giữa mình và Tô Lạc Tuyết có quan hệ, anh ta muốn nhân cơ hội này đả kích mình, xát muối lên miệng vết thương của mình.
142 Đồng hồ đã điểm bảy giờ tối, yến hội trong đại sảnh, đèn vụt tắt, những người khách trong đại sảnh cũng yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều hướng về đôi tình nhân sắp đính hôn và người điều khiển chương trình trên sân khấu phía trước.
143 Chương 143: Trâu Văn Siêu bị mất mặt! - Cái gì, mày muốn dẫn cô ấy đi. Con mẹ nó, mày điên rồi sao? Cô ấy là vị hôn thê của tao, mày dựa vào đâu mà đòi mang cô ấy đi.
144 Cùng với tiếng quát chói tai này, vài tên cảnh sát tham gia buổi tiệc tối nay cùng đứng dậy, đi đến chỗ Liễu Kình Vũ. Còn người nói lại không mặc trang phục cảnh sát, người này khoảng 50 tuổi, bụng phệ, trên tay đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu, mặc trên người bộ Âu phục Armani, đầu tóc chải vuốt ngược về phía sau gọn gàng, để lộ ra cái trán hói bóng loáng, ruồi bọ đứng trên đó cũng phải ngã.
145 Một câu hỏi đầu khí phách. Một câu hỏi rung động lòng người. Sau khi hỏi xong, Liễu Kình Vũ liền dẫn theo Tô Lạc Tuyết, thản nhiên rời khỏi. Toàn bộ hội trường buổi tiệc lặng ngắt như tờ.
146 Chương 146: Tôi muốn Liễu Kình Vũ phải chết! Nghe được Trâu Văn Siêu nói muốn Liễu Kình Vũ phải chết, Trình Nhất Kỳ vô cùng hoảng sợ. Ông ta vội vàng nói: - Trâu thiếu gia, cậu đang nói đùa đấy à? Ở trong mắt Trình Nhất Kỳ, Trâu Văn Siêu chỉ đang nói đùa, dù sao, đang trong lễ đính hôn mà bị mất mặt như vậy, dù sao cũng phải hung hăng trả thù một chút, nhưng nói muốn giết chết Liễu Kình Vũ, đây lại không phải là chuyện nhỏ nữa.
147 Tất cả sát khí dường như trong nháy mắt đều tập trung vào Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ vốn ngồi ở vị trí chủ tọa, nhưng khi nhìn thấy những người kia đi vào, hắn đã nhanh chóng đứng dậy rồi bước ra phía ngoài, thời điểm bọn áo đen cầm dao rựa xông lên, Liễu Kình Vũ đã chạy ra phía ngoài Đường Trí Dũng và Tô Lạc Tuyết.
148 Ngay lúc viên đạn phóng tới, cũng là lúc ánh mắt Liễu Kình Vũ vừa rời khỏi tên áo đen đang ngã trên mặt đất kia. Tên áo đen tuy rằng đã ngã xuống nhưng vẫn không chịu thua, hai mắt trừng trừng căm phẫn lẳng lặng cầm dao rựa tiến đến gần Liễu Kình Vũ và Lục Chiêu.
149 Trình Nhất Kỳ cười lạnh: - Liễu Kình Vũ, giao cho tôi hay giao cho Cục trưởng Chung có gì khác nhau sao, chúng tôi đều là lãnh đạo của Cục Công an, hơn nữa tối nay, lệnh bắt khẩn cấp còn do tôi kí, anh nhất định phải giao cho tôi.
150 Trình Nhất Kỳ vừa nói xong, thủ hạ phía sau y ngay lập tức mang súng xông về phía trước, Liễu Kình Vũ bước thêm hai bước nữa, như một tòa núi nhỏ đứng chắn đường đi của bọn họ, trên người tỏa ra sát khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những người đó, nói:- Ai dám tiến về phía trước một bước, cũng đừng trách Liễu Kình Vũ tôi hạ thủ không lưu tình.
151 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
152 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
153 Liễu Kình Vũ nổi giận. Liễu Kình Vũ thật sự nổi giận. Nhất là giờ khắc này, người anh em tốt Lục Chiêu đang nằm trong phòng phẫu thuật còn chưa biết sống chết ra sao, thế mà phía bên thành phố Thương Sơn lại làm ra thủ đoạn này, Liễu Kình Vũ muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa.
154 Mặc dù Lục Định Khang không nói hết ý nhưng làm tới cái chức Bí thư tỉnh ủy này Tăng Hồng Đào cũng biết suy nghĩ kín kẽ. Tăng Hồng Đào cũng tinh ý hiểu được trong lời nói của Lục Định Khang có mấy thông tin mấu chốt.
155 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
156 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
157 Nhận được tin, sắc mặt Trâu Hải Bằng bỗng trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy. Mặc dù Trâu Hải Bằng đã cố gắng trấn tĩnh tâm tình của mình nhưng giọng nói vẫn có phần run rẩy:- Lão Đổng, lẽ nào không còn cách nào có thể cứu vãn chuyện này sao? Anh là Bí thư đảng ủy công an cơ mà, chẳng lẽ anh không thể gọi điện yêu cầu Chung Hải Đào dừng ngay việc bắt người lại sao?Đổng Hạo vẻ mặt chua xót:- Lão Trâu à, nói thật với anh, theo những gì tôi được biết, bên phía Chung Hải Đào kia đã nắm được chứng cớ xác thực nên mới hành động.
158 Về đến huyện Cảnh Lâm, Liễu Kình Vũ vừa ngồi xuống ghế trong phòng làm việc thì Chánh văn phòng Long Tường liền chạy tới. Sắc mặt Long Tường vô cùng khó coi, gã trầm giọng nói: - Trưởng phòng, Hàn Minh Cường, Trương Tân Sinh, Lưu Thiên Hoa bọn họ quả thật rất quá đáng.
159 Liễu Kình Vũ lần nữa trở về, thế cục trong Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm lại trở nên căng thẳng. Mặc dù có một số người bắt đầu đến chỗ Liễu Kình Vũ báo cáo công việc, nhưng đó chỉ là số ít.
160 Thấy Hàn Minh Cường đang tỏ vẻ khiêu khích mình, Liễu Kình Vũ chỉ cười nhạt chứ không trực tiếp đáp trả. Hắn nhìn Trương Tân Sinh chủ trì hội nghị: - Được rồi, có thể bắt đầu hội nghị rồi.