41 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Trầm Lãng tay cầm tụ đao, thầm vận chân khí, dùng sức hướng đá phiến kia đâm. Lưỡi đao vốn sắc bén một phát là đứt , chỉ tiếc dài chưa đến một thước, lưỡi đao bất quá cũng chỉ dài sáu bảy tấc, dĩ nhiên xuyên không qua đá phiến kia.
42 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Ở bên trong thạch thất, không thấy thiên nhật (mặt trời và bầu trời), cũng không biết qua bao lâu, duy có châu quang giống như mộng, chiếu đến thân ảnh người nọ giống như huyễn giống như thực.
43 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Chết. “Hắn đã chết chưa?” “Hắn trúng hỏa của phích lịch đan, làm sao có thể không chết. ” Vương Liên Hoa nói: “Chính là vừa rồi hắn đang cười.
44 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Bất quá lật vài tờ xem, Trầm Lãng khóe miệng còn có chút run rẩy. Vương Liên Hoa meo meo cười nhìn y không nói lời nào.
45 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Trầm Lãng nói không nên lời. Trên thực tế, người nam nhân nào bị nắm cái chỗ kia cũng đều nói không nên lời ( =]] ).
46 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại “Lạnh. ” “Ta cảm thấy lạnh. ” Vương Liên Hoa lười biếng chán chường nâng thân mình lên, phủ thêm xiêm y, rồi lại hướng trên người Trầm Lãng dựa vào.
47 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Trầm Lãng mỉm cười nói: “Ta mới vừa nghe không kĩ càng lắm. ” Vương Liên Hoa yên lặng nhìn y nói: “Lúc này nghe thấy được, thì như thế nào?” Trầm Lãng cười nói: “Ngươi nói thế nào thì làm thế đó.
48 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại “Trầm phu nhân đã tới. ” Vương Liên Hoa nói: “Ngươi không sợ ta đem hết thảy nói cùng nàng sao?” Trầm Lãng hướng hắn ảm đạm cười, nói: “Đã làm chuyện thì chính là đã làm, cần gì phải giấu diếm.
49 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Đổng Thiếu Anh thổi sáo. Khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ Ngọc Môn quan (*) (*trích trong bài Xuất Tái của Lương Châu Từ – tạm dịch: Tiếng sáo người Khương cần chi thổi khúc Chiết Liễu ai oán.
50 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Ánh mắt Vương Liên Hoa sáng mà lạnh, giống như ánh đao. Chu Thất Thất không nói gì. Gương mặt của nàng ở dưới ánh đao thấp thoáng tái nhợt im lặng, giống như hoa sen tuyết.
51 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Quả nhiên một đêm vô sự. Bắt đầu buổi sáng, thu dọn đồ đạc, tất cả mọi người đều yên lặng không nói gì, không khí quỷ dị khiến Hùng Miêu Nhi có điểm không thể nhẫn nhịn được.
52 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Lại nhớ tới cái trấn nhỏ sát biên giới sa mạc. Có qua có lại, cảnh còn người mất. Hướng về nhân gia trước kia bán nước cho y mua mấy túi nước, nhân gia kia tựa hồ nhận ra y, lại không nói gì, chỉ vì bọn họ đã thấy quen với các loại người lui tới, biết có chút lời có thể không nói lại không nói, có một số việc có thể không biết thà rằng không biết.
53 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Miệng vết thương đương nhiên sớm khép lại. Dấu vết mặc dù đã thực nhật, nhưng vẫn là ở đó. Chính như người kia đã đi xa, tưởng niệm còn như thế.
54 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Ngân phiếu. Hoa đào. Nơi ấn giám, in hoa đào hồng mặc (đỏ đen). ( ấn giảm: bảo lưu dấu gốc của ấn triện dùng để đề phòng giả mạo) Phía sau ngân phiếu, hoa đào tựa như đôi mắt.
55 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Phía trước mỗi người đi một ngả, Hùng Miêu Nhi bản thân muốn giáo huấn Trầm Lãng một lần. Hắn cố gắng nhẫn nại ngừng xúc động chửi ầm lên, trầm giọng nói: “Ngươi có phải hay không cảm thấy chính mình quá thành thực? Chẳng lẽ ngươi không biết có đôi khi nói thật so với lời nói dối còn muốn đả thương người?” Trầm Lãng thở dài: “Ta biết, lại không thể như thế.
56 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Trầm Lãng có chút mờ mịt. Y đột nhiên nhớ không nổi chính mình nên nói cái gì, nên làm cái gì. Giống như y phong trần (gió bụi) mệt mỏi từ nhân nghĩa trang đuổi đến đây, đều không phải là vì bình định giang hồ sắp nổi lên đại phong ba, mà bất quá là muốn xem đến một người như vậy, tái nghe hắn nhẹ nhàng như thế mà cười một cái.
57 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Vương Liên Hoa nhẹ cười nói: “Cũng có thể nói như vậy, bất quá có chút luyến tiếc. Trên đời này nếu đã không có Trầm Lãng, Vương Liên Hoa đi nơi nào tìm đối thủ? Dù là có nhất thống giang hồ, cả ngày đối phó, cũng bất quá là vài tiểu nhân vụng về, trên đời có cái gì vui?” Trầm Lãng cười khổ nói: “Tại hạ nghĩ thực không biết như thế nào cho phải.
58 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Lúc tinh mơ sáng không sáng, sương sớm vi hàn (hơi lạnh). Tĩnh Phàm chậm rãi khoác áo lên, cánh tay ngọc lỏa lồ trắng tựa như sương.
59 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Một thời hào kiệt, sao lại rơi vào kết cục như thế? May là hai người một đường sa mạc, cùng nhau tính kế đủ loại, thấy tình cảnh này, Trầm Lãng cũng không khỏi thổn thức.
60 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Nhìn thấy Trầm Lãng cùng Tĩnh Phàm trở về, Tần Tứ Nương tựa hồ cũng không kinh hãi. Nàng tuy là nữ tử lão luyện, nhưng không lạnh mạc, hôm nay thoạt nhìn, cũng là thần sắc thản nhiên không liên quan đến mình, chỉ nói: “Nhị vị vì sao lại trở về?” Lời còn chưa dứt, ánh sáng chợt lóe.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ, Ngôn Tình
Số chương: 106