1
“Chết tiệt!”
Nam tử vận hoa phục đỡ vách tường từng ngụm từng ngụm thở dốc, trên gương mặt tuấn tú ửng hồng một cách không bình thường, thân thể mềm mại hầu như đứng không vững, từng giọt lớn giọt lớn mồ hôi theo gò má lăn xuống, thấm ướt những sợi tóc quanh thái dương.
2
“Làm càn … a a a…”
Cự bổng làm càn rút ra cắm vào, làm đến hai bên hoa môi sưng đỏ không còn tác dụng che lấp, côn thịt dữ tợn diễu võ dương oai thao vào khe hở mềm mại, miệng cúc huyệt bị côn thịt tiến vào rút ra, liên luỵ đến hoa hạch mẫn cảm tiết ra dâm thủy xì xì tung toé.
3 Đại tổng quản mấy năm gần đây có chút phát tướng, hắn tên là Bàng Phúc, nghe nói lúc đầu là người hầu hạ Thái hậu. Khi Vương gia mười bốn tuổi xuất cung kiến phủ thì theo Vương gia rời khỏi Hoàng Cung, làm Đại tổng quản Vương Phủ.
4
Hai mắt Uông Nghĩa Thăng đỏ tươi như máu mỉm cười.
“A… Bản vương sẽ không bỏ qua cho ngươi…”
Vương gia kêu gào dần dần nhỏ đi, ngữ điệu cũng đã thay đổi từ lâu có chút khàn khàn có chút rên nhẹ.
5 Vạt áo ngoại bào của y đã kéo lên đến ở eo, áo trong cũng kéo lên lộ ra một mảng nhỏ bụng dưới bằng phẳng, từ lưng quần hướng về giữa hai chân tiết khố bị xé ra chỉ có mảnh vải miễn cưỡng treo ở trên đùi.
6
“Làm càn! Ỷ được bản vương sủng ngươi, gan lớn đến nỗi dám bò lên đầu bản vương, còn không mau mở trói!” Vương gia ngẩn mặt, cứng rắn nói.
Uông Nghĩa Thăng chỉ cúi nữa người xuống, mặt thấp đến mức rất gần mặt Vương gia.
7 Vương gia nằm trên giường, nhìn màn trướng đến đờ ra, y không hiểu mình đường đường là một Vương gia lại ứng phó không được một “Tiểu” nam sủng, như vậy thì hậu viện của y chẳng phải là chỉ có thể nuôi một nam sủng, y lại không dư thừa tinh lực sủng hạnh tân nam sủng.
8 Uông Nghĩa Thăng không lập tức vội vã đâm vào mà cự bổng lẳng lặng cắm ở miệng cúc huyệt của Vương gia, hành thân lồi ra gân xanh như có mạch đập nhảy lên, còn có quy đầu cong cong toàn bộ đưa vào hậu huyệt theo sự di chuyển xóc nảy của con ngựa cũng nhẹ nhàng xóc nảy nhảy lên ma sát tràng bích đánh thẳng vào đầu óc Vương gia làm y càng thêm khát khao khó nhịn.
9 Vương gia nghĩ Uông Nghĩa Thăng chỉ làm đầu vú của mình nhưng đầu vú bị ma sát đến thoải mái khiến cho y không chịu được, côn thịt nóng nhiệt đến trướng lên.
10 Ngõ nhỏ này là do hai bức tường cao của hai nhà mà tạo thành nên hơi tối tăm, phần cuối còn có một bức tường chặn lại không đường có thể đi. Vương gia có chút thất vọng, nếu ngỏ này có thể sâu hơn một ít thì sẽ không có người phát hiện bọn họ.
11 Hôm nay báo thù đã thành công một nửa Vương gia vô cùng nhàn hạ thoải mái cưỡi ngựa chậm rãi tiếp tục đi đến Thái Uyên miếu, khóe miệng luôn cong lên mỉm cười, gương mặt đỏ hồng, còn có con mắt cũng mang ý cười biểu hiện ra tâm tình y thật tốt.
12
Vương gia ở Thái Uyên miếu khoảng năm ngày thì khởi hành về kinh.
Thái hậu lo lắng Vương gia không chú ý thân thể của mình, không chỉ đem Trịnh thái y điều đến bên cạnh y, còn kêu người sắp xếp thiết kế lại xe ngựa.
13 Tuy rằng đổi rượu mừng thành rượu trái cây, nhưng Vương gia vẫn không dám uống nhiều. Ngày hôm nay là ngày thành thân nên cả Vương Phủ có thể nhìn thấy đủ loại kiểu dáng những chữ song hỷ màu đỏ, ngay cả đèn lồng cũng dán chữ song hỉ, hoa cỏ cây cối cũng dùng lụa đỏ tô điểm một phen, cửa sổ tân phòng lộ ra ánh nến đỏ chập chờn, đặc biệt ấm áp.
14
Hoàn thành mục tiêu “Nhân sinh có người thừa kế”, Vương gia nhìn hài nhi bên trong tã lót nhíu mày.
Đây là vật gì?
Hài nhi da dẻ đỏ ngầu nhiều nếp nhăn như một đống thịt.
15 Theo truyền thuyết ở trên trời có một quốc gia tên là Đại Miêu quốc, Đại Miêu quốc qua mười năm sẽ rút thăm một lần phái một Miêu tiên môn đi xuống nhân gian các nơi ban phát tài vận và phúc khí, thay thế tài thần trấn thủ vận khí vận tài khắp nơi.