61 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Ngày mười bảy tháng bảy, Vân Mộng sơn trang. Thời tiết giữa hè sáng sủa, dương quang đậm hơn xuyên thấu qua ngọn cây xanh mượt rậm rạp.
62 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại “Khó tránh Vương công tử sinh nghi, ta đi về trước. ” Tĩnh Phàm mỉm cười như hoa. “Trầm đại hiệp, ngươi không cõng ta đến Vân Mộng sơn trang sao?” Đổng Thiếu Anh nhìn bóng dáng Tĩnh Phàm rời đi, cười hỏi y.
63 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Bảo giám rốt cuộc ở trong tay ai? Ai là hung thủ giết người trong sa mạc? Dụng tâm của Vương Liên Hoa là cái gì? Trầm Lãng vì sao tới đây? Toàn bộ chuyện tình vướng mắc thành một mảnh, khiến người suy nghĩ không ra.
64 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Tử. Chỉ cần Trầm Lãng đã chết, Vương Liên Hoa liền không người có thể kháng cự. Tử chính là bại. Nếu dù sao cũng là bại, cần gì phải tử? Nhưng Trầm Lãng chính là muốn tử.
65 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại “Trầm Lãng, ngươi tính đến tột cùng là chủ ý gì?” Chu Thất Thất cũng không phải cố ý muốn nghe lén Hùng Miêu Nhi lầm bầm lầu bầu, nàng chỉ muốn gọi hắn dùng bữa mà thôi, kết quả đi đến cạnh cửa chợt nghe thấy thanh âm của Hùng Miêu Nhi thở dài, cùng những lời này.
66 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Từ trong Vân Mộng sơn trang đi ra, trước mắt đột nhiên sáng ngời, ánh mặt trời quả thực rực rỡ. Trầm Lãng có chút không thích ứng hơi hơi nheo mắt lại, nhìn cây cối tươi tốt trước mắt một mảnh xanh mượt, đột nhiên liền nhớ tới việc đêm trước, không khỏi mỉm cười.
67 Editor: Lệ Cung Chủ Beta: Vườn Độc Thoại Tử. Từ huyền nhai (vực thẳm) như vậy lăn xuống, làm sao còn mệnh? Vương Liên Hoa sao có thể không chết! Chỉ có thể cùng tử, không thể cùng sinh.
68 Tiểu ẩn ẩn vu dã, đại ẩn ẩn vu thị. Câu châm ngôn này, Vương Liên Hoa đương nhiên là hoàn toàn đồng ý. Vào mùa hạ, thời điểm có nhà ở chốn Tây Hồ gọi là “Thủy Nguyệt Các” cực vui vẻ, chính là nói với Thẩm Lãng như vậy đúng là hợp lý hợp tình của hắn.
69 ♥ Vương Liên Hoa miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt: “Ngươi là muốn mặt trái xoan? Mặt tròn? Hay mặt đầy đặn? Mi là muốn nga mi (lông mi dài và thanh)? Viễn sơn mi? Lung yên mi? Mắt là muốn mắt hạnh? Hay mắt phượng? Theo tại hạ thấy, cô nương phong thái xuất trần, mặt thì nên gầy, cằm nên thu lại, trán đầy đặn chính là đại khí tương thích, mi mắt hợp nhất là mỏng dài —— tuy nói mắt hạnh đào so ra có xinh đẹp, nhưng tu mi mắt phượng tựa hồ càng thích hợp với cô nương……” Thẩm Lãng cười khổ, chỉ cảm thấy nói không được.
70 ♥ Sáng hôm sau, Vương đại công tử theo thường lệ nướng trên giường. Nguyên bản Thẩm Lãng vốn dậy sớm chút, không ngờ Vương công tử thực đúng lý hợp tình mà đè nặng cánh tay y ngủ ngon say, vì thế y vốn thực thanh tỉnh mà đành phải mở to mắt nhìn trần nhà ước chừng cả hơn nữa canh giờ, Vương công tử lúc này mới nhẹ nhàng động đậy, tựa hồ thực thỏa mãn khẽ thở dài một tiếng, mở mắt.
71 ♥ Người ta nói, nam tài nữ mạo (trai tài gái sắc). Mỹ mạo (vẻ mặt xinh đẹp) từ trước đến nay đều làm nữ tử lo lắng. Lâm Kính Hoa được khuôn mặt kia, thêm vào khí vận dáng người, quả là thoát thai hoán cốt (thay đổi da thịt), giống như từ đầu đến chân đều là trời sinh đoan trang, nguyên là sắc không mê người, người lại tự mê.
72 ♥ Lâm Kính Hoa nhà tại Thanh Tam môn. Ngõ bên trong sãnh đường, dọc theo tảng đá đi vào, cuối cùng đó là Lâm trạch. Tường trắng đại ngói được bao bọc bởi một cái vườn nhỏ, trong vườn chính là một tòa tiểu lâu thanh tú.
73 ♥ Tuy nói huyết nhục chính là thứ quan trọng nhất của cổ dẫn, chính là Lam Lam cũng có thể khôn khéo hiểu được. Hiểu được sợ hãi mới có thể sống lâu dài.
74 ♥ Vương Liên Hoa luôn luôn không phải loại người khiêm tốn, vốn cũng thật chưa từng tự suy xét lại. Cho nên việc thành công hắn cũng không đạt được nhiều, tỷ như nhiều năm trước không có được tâm của Chu Thất Thất, một trận ở Khoái Hoạt vương cũng bại bởi Thẩm Lãng, cùng với trận ở Vân Mộng sơn trang đại bại, thậm chí ngày nay trong lúc cùng với Thẩm Lãng mối quan hệ càng khó nghịch chuyển, hắn đều từng chút mang khắc sâu vào một phen suy xét lại, hơn nữa phi thường dễ chịu mà kết luận chính mình suy nghĩ không được chu toàn, nếu lúc ấy như thế như thế, như vậy như vậy, kết cục này cũng không phải không thể nghịch chuyển.
75 ♥ Cái gì gọi là họa vô đơn chí, đây mới gọi là họa vô đơn chí. Lam Lam chỉ mặc một cái áo mỏng, trên không che được cổ tay, dưới không tới đầu gối, cả người bị bắt chéo tay ra sau lưng trói ở cây tử đàn trên ghế, sau đó bị mang ra giữa cửa vào đình viện(sân nhà), dưới trời ban trưa, ngay cả hắn đều cảm thấy được chính mình nhanh chóng bị phơi nắng thành cóc khô.
76 Trước khi bắt đầu chương này, tiểu nữ có vài lời muốn nói. Là do chương nì quá là “…” cực độ. Cả chương chính là kèm theo nguyên do và diễn biến của anh Lãng hành hung dạy nương tử trên lưng ngựa.
77 ♥ Vương Liên Hoa nằm mơ. Hắn mơ thấy ba nữ nhân, ba nữ nhân chính là sinh mệnh quan trọng nhất của hắn. Một là mẫu thân hắn, một là tỷ tỷ hắn, một là nữ nhân hắn thích nhất.
78 ♥ “Cổ?” Đổng Thiếu Anh nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lãng đơn thuần, khẩu khí vô tri, đáng tiếc đây lại chính là bộ dáng khó đối phó nhất của Thẩm Lãng. Ai bảo người nọ không quen đối mặt trước trang thuần lương bản lĩnh thiên hạ đệ nhất đây, dạng người như Đổng Thiếu Anh này cấp cho hắn theo sau xách giày còn ngại chưa đủ.
79 ♥ Nghe nói, chỉ cần lần lượt nói xong những lời kia, người này liền sẽ bị khuất phục. Theo như trong lời nói của phu nhân, từ trước tới nay chưa từng chưa chính xác.
80 ♥ Xem tình hình này, tối nay e là phải tá túc trên xe ngựa xóc nảy rồi. Vương Liên Hoa lấy mảnh vải bịt miệng Từ Thường Tú ra, cởi bỏ dây thừng, ném nước cùng thức ăn cho hắn.