1 Phong Diệp Nhiên chán nản ngồi trong căn phòng không một ánh đèn, bầu không khí u ám hệt như nước sông vẩn đục nhấn chìm cả phòng, khiến người ta nghẹt thở.
2 Vài mũi tiêm có nồng độ gây mê cao chích xuống, quái vật héo rút, ngã xuống mặt sàn, không cử động.
Quả thực Phong Diệp Nhiên không tin nổi. Vì dường như anh nghe thấy khối thịt gọi mình “Diệp nhi, Diệp nhi”! Đây là chuyện trước giờ chưa từng có, dù có là thai nhi thông minh nhất cũng không thể vừa ra đời đã học được cách phân biệt người, thậm chí có thể nói chuyện gọi tên người mà chưa trải qua dạy dỗ.
3 Dạ dày đau. Đau quá.
Như đang bị hỏa thiêu, bị gai đâm.
Muốn nôn ra.
Không xong rồi.
Ai đến cứu tôi với.
… [kuroneko3026. wp. com]
Trời mưa.
4 Âm nhạc êm ái, lững lờ phiêu bồng trong căn phòng u ám, giữa phòng là một cái bánh gato lớn, cắm 4 cây nến lung linh, ánh sáng phác họa ra hai người ngồi ở hai bên là Phong Diệp Nhiên và nhóc con Phong Hoa 12 tuổi.
5 “Lại đi lêu lổng?” Giọng nói quen thuộc của gã đàn ông vang lên, gã nói xong thì liếc sang đứa nhỏ ôm Phong Diệp Nhiên, giễu cợt: “Sao, mấy năm không gặp mà có con luôn rồi à?”
Người Phong Diệp Nhiên run run, anh chẳng hề nhìn gã đàn ông, mà chỉ nhìn chằm chặp người phụ nữ.
6 Phong Hoa mở mắt ra, phát hiện nó đang đứng trong thế giới thuần một màu đỏ.
Sàn nhà đỏ thẫm, vách tường dính máu, chất lỏng đỏ tươi nhiễu xuống từ trên trần nhà.
7 Tối hôm đó, Phong Diệp Nhiên dẫn bé quái vật về nhà mình.
Căn phòng của anh vẫn ngổn ngang như cũ, dưới ánh đèn ám vàng, sách vở chất đầy bàn, sofa, thảm trải sàn, quần áo vất vưởng trên nền nhà, thùng rác đầy ứ rác.
8 “Em muốn hôn anh?”
“Đúng. Không được sao?”
Phong Diệp Nhiên nghĩ chẳng lẽ đã có gì sai sót trong việc giáo dục nó rồi ư, anh nói: “Không được, tuyệt đối không được.
9 Bất ngờ là, cái tên Tiêu Ân trông gầy gò, yếu ớt, phất phơ lại là một người rất đáng tin. Mỗi ngày hắn đều đi một chuyến đến phòng giam, đưa Phong Hoa nhìn các tấm ảnh trong ngày, có lúc còn tốt bụng quay video, nếu không tiện thì nhét ảnh qua khe cửa, dán lên tờ giấy, nghiêm túc như một học sinh trung học.
10 Phong Diệp Nhiên về nhà đã là nửa đêm, mặt anh đỏ bừng, người còn nóng hầm hập. Nhưng anh vẫn theo thói quen ngồi trên bàn viết nhật ký. Thời đại bây giờ rất ít người còn dùng cách viết nhật ký truyền thống, song anh vẫn cố chấp viết tay.
11 Đó là loại đau đớn cực kỳ bén nhọn, như bị vài cây kim cùng chích vào da thịt, Phong Diệp Nhiên gần như đau đến hét thành tiếng. Anh theo bản năng nắm lấy vai Phong Hoa đẩy ra!
“Em làm gì vậy?!” Anh che chỗ đau lại, gào lên, đầu còn choáng váng, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
12 Ngày 30 tháng 10
Đau quá, càng ngày càng nghiêm trọng, mình lại ngất một ngày. Trước đây mỗi lần sinh bệnh, vì có Phong Hoa, mình đâu có cần lo lắng.
13 Phong Diệp Nhiên ngủ rất say rất sâu, mơ một giấc mơ dài dằng dặc. Giấc mơ ngắt quãng, anh liên tục quên đi nội dung giấc mơ, trong mơ, anh cứ hoài xót thương phiền muộn.
14 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa hè, Phong Hoa nằm một mình trên ghế sofa, gió thổi nhẹ, chuông gió trong phòng khách phát ra âm thanh ting tang huyền ảo, dần dần đồng ca với côn trùng ngoài cửa sổ.
15 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong Hoa mơ một giấc mơ.
16
“Phong Hoa, Phong Hoa. ”
Tiếng gọi khe khẽ, Phong Hoa mở mắt ra. Cậu ở trong một trang giấy như núi như biển.
Những trang giấy xột xoạt rơi xuống, bên trên viết lít nhít chữ, nét chữ vừa quen vừa lạ.
17 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Huyên chết rồi. Giám định nguyên nhân cái chết là vì nhồi máu cơ tim, nói đơn giản là đột tử.
18
Ngày mùng 2 tháng 1, Phong Hoa căng dù cùng Phong Diệp Nhiên sánh bước trong trời tuyết lớn tung bay.
Phong Hoa sợ Phong Diệp Nhiên cảm lạnh, còn Phong Diệp Nhiên lại thích cất bước đi giữa hoa tuyết, đến khi vô số bông tuyết phủ trắng tóc và lông mi anh.
19
Trong quán cà phê.
“Tình trạng tinh thần của Phong Hoa rất bất ổn, cậu ta rất nguy hiểm. ” Tiêu Chi Giới mặc chiếc áo blouse trắng vừa ngồi xuống đã nói như thế.
20 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong Diệp Nhiên tan chảy, rồi lại ngưng đọng trong giấc mộng loang lổ, ám vàng.