481 “ Không có mệnh lệnh của ta, tuyệt đối không ai được bắn tên” “ Chúng ta phải tiết kiệm từng mũi tên, mỗi mũi tên phải hạ được một địch nhân, cứ để cho chúng xông qua con hào quanh thành đi rồi hãy xạ tiễn” “ Ta quy định lấy tiếng mõ là hiệu, khi tiếng mõ vang lên thì bắn tên, khi nào tiếng mõ dừng lại thì ngừng bắn” Từng mệnh lệnh và chỉ thị của Thi Dương được ban bố xuống cho toàn quân, sau đó Đường quân lại trầm mặc như trước.
482 Đám người Cát La Lộc ở phía sau chứng kiến nãy ra đã có dấu hiệu chùn bước không còn hung hăng tiến lên nữa. Nhờ thế không khí trên con sông bảo vệ quanh thành Huyền Vũ bớt căng thẳng hơn và có phần yên tĩnh trở lại.
483 Sau khi địch rút, Thi Dương mang theo mười mấy huynh đệ Đường quân ra bên ngoài thành thị sát tình hình. Trải qua một đêm chiến đấu ròng rã gian khổ, từ tù nhân đến binh lính, ai nấy đều mệt mỏi không thể chịu nổi nữa.
484 Hơn ba trăm kỵ binh Đường quân, mỗi người ngồi trên một ngựa đồng thời dẫn theo một con khác để tiện thay thế. Bọn họ chẳng phân biệt ngày đêm đi nhanh về phía Toái Diệp cốc.
485 Lưu đội truởng đưa Thi Duơng đi xuyên qua sảnh lớn của tửu quán, bọn họ mặc trang phục của người Đột Quyết , nên không ai chú ý đến họ làm gì. Sảnh đường vẫn ầm ĩ những tiéng là hét ầm ĩ, những tiếng náo động lớn của những tên bợm nhậu, Thi Dương và Lưu đội trưởng nhanh chóng tiến đến trước quầy.
486 Đúng như Thi Dương phán đoán, Đường quân nhanh chóng tìm ra một ở một chiếc xe ngựa có một cái rương gỗ, bên trong chứa các bản vẽ chi tiết cho việc lắp ráp các loại vũ khí công thành.
487 Tô Nhĩ mạn cùng đám kỵ binh Hồi Hột lầm lũi dắt ngựa bước đi trên con đường gập ghềnh sỏi đá ấy, trong bóng tối người ta chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc mệt mỏi bước đi.
488 Trên khuôn mặt của Tô Nhĩ mạn nở ra một nụ cười khô lạnh, chỉ cần tìm thấy con sông, thì cứ men theo đó bọn họ sẽ tìm ra được quan đạo. Nếu như bọn họ không bị lạc đường thì có lẽ giờ này bọn họ đã tới được A Sử Bất Lai thành rồi.
489 Đường quân đã đuổi kịp tới đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một vách đá , theo vách đá ấy đi xuống phía dưới là một mảng rừng lớn rậm rạp. Mặc dù trời đông giá rét, nhưng những tán tùng tán bách cao lớn vẫn mang một màu xanh như thách thức với thiên nhiên khắc nghiệt.
490 Bỗng nhiên từ phía sau lại vang tên tiếng nói của tên tiểu Lý nhi tử “ Không phải là oa, mà phải nói là hoa chứ”. Thôi Ninh nghe thế liền quay đầu lại thì thấy tên nhi tử ấy đang đứng ở ngoài cửa ngó đầu vào thăm dò, trong tay hắn cầm một cây tiểu cung.
491 Không hồn nhiên, và vô lo vô nghĩ như các đệ đệ muội muội khác, hoàng tử lớn Lý Kỳ lại có những biểu hiện rất chững chạc, chàng hoàng tử này không quên đi thân phận cao quý của mình như ba đứa em kia.
492 Nhưng cách đây bốn năm, Thổ Phiên và Đại Đường cùng nhau tranh đoạt An Tây, kết quả là Thổ Phiên thất bại và từ đó ngày càng suy yếu. Đồng thời Đại Đường cũng từ đó mà phục hưng lấy lại vị thế của một đại đế quốc.
493 Thôi Diệu đưa ba mươi quán tiền khẽ đẩy về phía hắn, đồng thời Thôi Diệu lại lấy từ bên hông ra một khối mỹ ngọc vốn là tổ phụ Thôi Viên tặng cho đưa cho tên tiểu nhị, rồi dặn đi dặn lại: “ Ta không đủ tiền, nên ngươi cầm tạm cái khối ngọc này đã, đợi một lát nữa ta sẽ đến chuộc lại, ngươi đừng có để mất đấy nhé”Tên tiểu nhị kia vừa thoáng nhìn là đã biết khối ngọc bích kia nhẵn nhụi, tròn trịa, tạo hình cực kỳ tinh xảo.
494 “ Không sao đâu mà, huynh cứ về nghỉ đi”Vì để chuẩn bị cho cuộc chuyến đi du ngoạn ở Khúc Giang trì nên Cổ Đại đã tỉ mỉ, và cẩn thận trong việc lựa chọn trang phục.
495 “ Đệ thấy sao hả” Lạp Hy Đức chỉ vào tấm bản đồ, có chút đắc ý nói: “ Đây là tấm bản đồ làm từ gỗ trầm hương, phải mất ba năm mới hoàn thành. Ta đã huy động hơn hai ngàn người tham gia đo đạc, thu thập số liệu để làm ra nó.
496 “ Vậy chúng ta có cho cái lão tặc họ Khang kia tham dự không” Tên mặt ngựa vừa rồi, lạnh lùng nói: “ Ta sợ rằng hắn sẽ bán đứng chúng ta”“ Được rồi! Tên Khang Minh đó không nên cho hắn tham gia.