81 Dung Hàm Chi vui đến điên rồi, càng cảm thấy hoàng đế bệ hạ đúng thật là diệu nhân, nhìn sắc mặt Chu Hi lúc đỏ lúc trắng, lột ra đai lưng của hắn cùng với toàn bộ trang sức bên trên ném xuống giường.
82 Trong lòng Nhiếp Huyễn không biết phải làm sao, phảng phất tựa như có thứ gì đó đau đớn.
Y là muốn nhìn thấy Chu Hi thất thố, muốn chinh phục nam nhân ngạo mạn này, nhưng điều mà y muốn.
83 Một lúc lâu mới hiểu được ý của hoàng đế, cũng vừa mới nhận ra hai tay đã được tự do, chần chở xả xuống dải khăn bịt mắt ướt đẫm.
Quả nhiên đã không còn bóng dáng của Dung Hàm Chi.
84 Chu Hi trừng mắt nhìn, cơ hồ cho rằng mình đây nghe lầm.
Gương mặt phong lưu tuấn tú của hoàng đế ngay trước mắt, bên dưới vạt áo rộng mở là những dấu vết tình dục do một người khác để lại, càng tăng thêm vẻ thiếu đứng đắn, trong lúc nói chuyện còn cười đến ngả ngớn hệt như một tên công tử ăn chơi trác táng tầm hoa vấn liễu đang đùa giỡn thiếu nữ nhà lành vậy.
85 Cho đến tận khi hoàng đế tự mình đi bưng nước mang khắn đến cho mình chườm mắt, nét ửng đỏ bên tai Chu Hi cũng chưa tan hết.
Khăn mặt đắp lên đôi mắt, lành lạnh, ngược lại cũng tránh được sự xấu hổ phải cùng hoàng đế bốn mắt nhìn nhau, Chu Hi cũng không biết hoang đế nói hai mắt mình khóc đến sưng là sưng bao nhiêu, chỉ cảm thấy bên má nóng đến hoảng.
86 Đợi đến khi Chu Hi cũng thu xếp tươm tất rời khỏi Noãn các, Nhiếp Huyễn mới biết được Ôn Tử Nhiên cũng từng đến.
Nhịn không được bật cười một tiếng, thầm nghĩ lần này Đại lý tự khanh quả thật làm được chuyện tốt, hù đến hai vị trơn như chạch này cũng phải vội vàng quấn lên cột gỗ.
87 Vừa dứt lời, mới để ý Hộ bộ thượng thư của y triệt để đỏ mặt nói không nên lời, mới hậu tri hậu giác Ôn Tử Nhiên đêm nay có chút không đúng.
Xưa nay luôn là một người hữu lễ ngay cả đối với thái giám cũng vẫn ôn hòa tao nhã, hôm nay lại hiếm khi thấy vẻ không vui trên nét mặt, một bộ dáng sắp nổi giận.
88 Ngón tay hoàng đế thon dày cứng cỏi, ấm áp lại dày, lòng bàn tay mang vết chai do luyện kiếm kéo cung, trên ngón tay cũng có vết sừng chỗ cầm bút, bị một bàn tay như vậy nắm lấy, rất dễ làm cho người có cảm giác vô cùng an tâm dựa dẫm.
89 Tựa như đoán được lòng oán thầm của hắn, hoàng đế cười nhẹ, chạm trán mình vào trán hắn, chậm rãi nói: "Những gì ngon ngọt cũng đều để ngươi hưởng rồi, thấy ngươi cũng không phải là không thích.
90 Yêu cầu của hoàng đế khiến cho Ôn Tử Nhiên nao nao.
Chần chờ động động môi, trong một nháy mắt này, phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ hận không thể nói hết với hoàng đế, về đủ loại đau khổ khi còn niên thiếu, về những lần bị hạ nhục khi dễ, về thói tật dễ khóc chưa bao giờ khống chế nỗi này của mình.
91 Vật cứng nóng bỏng phía sau bất ngờ rút ra không kịp trở tay, Ôn Tử Nhiên ngẩn người, bàn tay hoàng đế nắm trên bả vai cũng buông lỏng, hồi lâu mới nghe hoàng đế nói: "Nếu không tình nguyện thế này, vừa rồi cần gì phải tỏ vẻ giữ lại.
92 Tình sự vốn nên là thuận lý thành chương, lại bị trì hoãn hồi lâu, đến lúc lại phá lệ kịch liệt.
Tính khí như lửa nóng mỗi một lần đều hung hăng đâm cả căn vào nơi sâu nhất liền lập tức rút ra, đại khai đại hợp thao lộng như vậy thật sự khiến người chịu không nổi, Ôn Tử Nhiên khóc lợi hại, nhưng bên trong vách ruột thực tủy tri vị, gắt gao mút chặt không chịu đế cho vật cứng nóng bỏng kia thuận lợi rút ra.
93 Nhiếp Huyễn ngồi trên ngự giai cao cao, vết cắn đỏ hồng bên vành tai hãy vẫn còn, đây thực ra là một chuyện lỗ mãng đánh mất thể thống đế vương, nhưng vì thần sắc uy nghi lẫm liệt nghiêm trang của y, khiến cho người khác nhìn vào chỉ cảm thấy hoàng đế trẻ tuổi phong lưu mà thôi.
94 Cuối cùng hoàng đế cũng không đồng ý để Dung Hàm Chi thỉnh chiến.
Cho đến khi các đại thần rời khỏi Thùy Cũng điện, Dung Hàm Chi vẫn còn đen mặt.
Chu Hi khẽ nhếch khóe môi, dáng vẻ trái lại có chút vui vẻ, đi đến Chính Sự đường, liền tự mình đề bút viết thiếp, cho người đưa đến chỗ Dung tướng.
95 Tết Nguyên Tiêu đến, hoàng đế cho chúng đại thần nghỉ ngơi, chính mình thì thiết yến trong cung, mời toàn bộ tôn thất.
Tiên đế tuy rằng chỉ có một nhi tử duy nhất là Nhiếp Huyễn, nhưng bản thân hắn lại có rất nhiều huynh đệ, Dĩnh vương Tào vương Hàn vương Thành vương, cộng thêm một đám tử nữ cung phi trong hậu cung của Nhiếp Huyễn, và gia quyến các vương gia, tập hợp lại cũng rất nhiều người.
96 Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, lại là ở trên long sàng, dưới eo lại không có cảm giác đau đớn quen thuộc.
Trái lại bả vai lại ê ẩm vô cùng.
Nhiếp Kỳ mở mắt ra, liền thấy hoàng đế đang ôm mình, cả người đè lên một bên thân mình hắn.
97 Tâm tình tốt đẹp vào tết Nguyên Tiêu cũng không giữ được lâu.
Quân báo Tây Nam lại đến, tuy rằng Tri châu của Thục Châu cùng vị chủ sự binh bộ kia đều khẳng định chỉ là chiến bại nho nhỏ, nhưng giữa những hàng chữ đã có thể thấy được rõ ràng, quan quân nghiễm nhiên đã đại bại, co đầu rút cổ trong thành không chịu ra.
98 Trọng thần lãnh binh xuất chinh hoặc là trước khi nhập chức ở địa phương, theo lệ phải từ bệ.
Nhiếp Huyễn nheo mắt chắp tay sau lưng đứng giữa hữu Thiên điện, nhìn thứ tướng anh khí bừng bừng của mình đang chỉ điểm giang sơn trên bản đồ to lớn kín sàn nhà kia.
99 Lúc Dung Hàm Chi bị đẩy ngã ra sau, liền chống đỡ theo bản năng, nên cũng không ngã quá lợi hại, chỉ là khuỷu tay hung hăng đập xuống mặt đất.
Bản đồ không dày, cũng không mềm mại, khuỷu tay vô cùng đau đớn, toàn thân hoàng đế đè lên người hắn, nhìn như là không hề phòng bị mà té xuống được hắn đỡ lấy vậy.
100 Dung Hàm Chi mỉm cười nhìn hoàng đế, nói: "Trước đây chưa từng dùng miệng làm cho ai, e rằng không thể khiến cho bệ hạ hài lòng, bệ hạ dùng tạm vậy. "
Sau đó hai ba ngụm cắn mở tiết khố của hoàng đế, cúi đầu, ngậm vào cự vật mang kích thước kiêu ngạo kia.