101 Ngày hôm sau Dung Hàm Chi cũng chưa muốn dậy, qua hai ngày nữa, mới lãnh một đội quân tinh nhuệ, chính thức lên đường đi Ba Thục.
Đang là tháng hai đầu xuân.
102 Hôm sau trừ phép, vào triều lý chính.
Lúc lâm triều Nhiếp Huyễn lại nhìn thấy thừa tướng của y, trong lòng cười thầm, thanh sắc vẫn là bất động.
Sau khi các trọng thần bàn chính sự với hoàng đế trong Noãn các, Chu Hi do dự một chút, mới xin lưu lại, nói: "Thần còn có chuyện muốn tấu.
103 Nhiếp Huyễn quan sát hắn một lát, vươn một bàn tay đến, nói với Chu Hi: "Đứng lên rồi nói, dưới đất lạnh. "
Chu Hi dò xét vài phần yêu thương trong mắt hoàng đế, rũ mắt, ngập ngừng đưa tay đặt lên bàn tay hoàng đế, đang muốn mượn lực đứng dậy, đã bị Nhiếp Huyễn một phen kéo vào trong lòng.
104 Hôm sau, trời mưa lất phất, Chu Hi mang một cây dù giấy cán trúc đứng đợi trên cây cầu bắt qua sông Kim Thủy vắt ngang qua kinh thành, trường thân ngọc lập, trường bào gấm màu lam nhạt khoác áo khoác lông, chờ thật lâu, chóp mũi và bàn tay cầm dù cũng hơi hơi đỏ lên trong tiết xuân se lạnh.
105 Hoàng đế mang theo thừa tướng muốn cải trang vi hành khảo sát dân tình, những tửu lầu lớn mà Chu Hi vẫn thường hay đến như Thiên Hương lâu Thụy Tiên lâu dĩ nhiên là không thể đi, mang theo Chu Hi đi loanh quanh lòng vòng, tìm một quán nhỏ yên tĩnh một chút, Chu Hi chần chờ bước vào, nhìn thấy mọi thứ đều gọn gàng sạch sẽ, nên cũng không tỏ vẻ gì.
106 Nhiếp Huyễn đi bộ, không nhanh không chậm vừa đi vừa hỏi đường, rốt cuộc cũng tới được trước cửa phủ thượng thư.
Phủ Hộ bộ thượng thư.
Trong lòng cảm thấy may mắn mà nghĩ, may là hôm nay Ôn Tử Nhiên hưu mộc, nếu không chỉ sợ phải đi ngang qua hoàng thành đến phủ Thành vương.
107 Ôn Tử Nhiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn hoàng đế.
Thân là Hộ bộ thượng thư, quản lý toàn bộ tiền thuế tiền lương và thu chi toàn quốc, nắm chặt quốc khố, thường ngày cũng không ít khi cùng bàn chuyện tiền nong với hoàng đế, nhưng hoàng đế cải trang vi hàng đến tận cửa vay tiền thì hắn lại có chút không hiểu lắm, chớp mắt, suy nghĩ một lát mới nói: "Nội khố không đủ chi, bệ hạ muốn mượn quốc khố đỡ một ít sao?"
Nhiếp Huyễn bị hắn hỏi như vậy, cũng giật mình, nhìn lại hắn, thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn mình.
108 Đợi đến khi hỏi rõ hoàng đế dự tính kế tiếp làm thế nào, Nhiếp Huyễn liền bị Hộ bộ thượng thư một mặt đỏ bừng nhét vào tay một ngàn lượng ngân phiếu và năm mươi lượng bạc vụn, cung kính đuổi ra ngoài.
109 Tố Nguyệt ngồi trên đầu gối vị Cao công tử tự xưng là xuất thân hàn gia này, trên mặt mỉm cười, trong lòng lại khiếp sợ đến mức không kiềm chế được.
Chu Dung nhị tướng không hòa thuận đã là chuyện xưa cũ, ai ai cũng biết, mấy năm gần đây lại càng thêm nghiêm trọng, mới mấy ngày trước đây thôi, Chu tướng lại dựa vào thánh quyến của hoàng đế mà đuổi Dung tướng ra khỏi kinh thành đi đánh giặc.
110 Nhiếp Huyễn nghĩ nghĩ một chút liền hiểu rõ nỗi băn khoăn của hắn.
Nơi phong nguyệt Tần lâu Sở quán, vốn là nơi hỗn tạp hội tụ đủ tam giáo cửu lưu (tam giáo cửu lưu: đủ các thành phần trong xã hội), cũng có nhiều quan to và các nhân vật nổi tiếng ra ra vào vào, chính là nơi khó có thể giữ bí mật nhất.
111 Hai chân Chu Hi như nhũn ra, Nhiếp Huyễn đỡ hắn đi ra ngoài. Tú bà thấy vậy vội hỏi làm sao, Nhiếp Huyễn giả vờ sợ hãi nói thừa tướng cảm thấy không thoải mái, lại cố ý tỏ ra mình mới là kẻ dựa vào trong lòng hắn.
112 Khách điếm thông thường, trong phòng cũng chỉ có chậu than chống lạnh, sẽ không dùng lò xông hương như là trong thanh lâu đốt lên ấm áp như xuân, cho nên trong phòng cũng không coi là ấm áp, chỉ là không lạnh mà thôi.
113 Chu Hi sợ hãi đến không xong, toàn thân đều căng thẳng, hậu huyệt càng thêm cắn chặt tính khí của hoàng đế, chỉ là vật cứng kia cắm vào sâu như vậy, lại bị kẹp chặt như vậy, vách ruột mẫn cảm quả thật có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng và nhiệt độ của cự vật dữ tợn kia, càng trở nên không biết phải làm sao, hoàng đế đã bắt đầu bước đi, mỗi một bước chân, thân thể lại phập phòng theo hành động của y, chỉ cảm thấy cự vật kia lại đâm vào còn sâu hơn nữa, không biết làm sao, chỉ có thể ôm hoàng đế càng thêm chặt, nhỏ giọng van xin: "Bệ hạ.
114 Nhiếp Huyễn động thân, chậm rãi rút tính khí ra, tinh dịch trắng đục cũng theo đó chảy ra rất nhiều, tràn đầy bờ mông trắng ngà của Chu Hi.
Hoạt sắc sinh hương.
115 Nhiếp Kỳ chầm chậm bước vào Noãn các, khoác khinh cừu cài kim quan, phong lưu biếng nhác.
Đôi mắt đào hoa mơ màng, tựa như một con mèo gấm vậy.
Tựa như lần đầu gặp mặt.
116 Nhiếp Huyễn chớp mắt, nuốt xuống hương vị trong miệng, thử tham dò hỏi: "Cho nên tiểu hoàng thúc đây là. . . Sau khi bị trẫm giam trong hậu cung, mới phát giác mình thích trẫm?"
Nhiếp Kỳ cắn múi cam, tà tà liếc nhìn y: "Bệ hạ hôm nay quả thật là tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều.
117 Tuyết Ngọc Sinh Cơ cao là thuốc trị thương vô cùng tốt, lần đầu khi Nhiếp Huyễn cưỡng bức Chu Hi, bởi vì quá tức giận nên làm có chút quá đáng, vừa tát vừa cắn để lại dấu vết rất nhiều, sau đó vì dùng dược cao này, đến lúc trời sáng mới có thể giữ nguyên thể diện cho hắn mà đưa về.
118 Nhiếp Kỳ thấy Nhiếp Huyễn tim đập loạn, lắc đầu cười một tiếng, không nói lời nào, chỉ bôi dược cao lên toàn bộ các vết thương trên vai tay hoàng đế, liền bỏ Tuyết Ngọc Sinh Cơ cao xuống, rút khăn gấm ra lau tay.
119 Áo lót được cởi bỏ, để lộ da thịt trắng mịn mượt mà như ngọc của Thành vương điện hạ.
Nhiếp Huyễn cúi đầu hôn lên bả vai hoàng thúc, thì thầm: "Hoàng thúc thật đẹp quá.
120 Đến khi quần áo cởi sạch, lưỡng sương tình nhiệt, Nhiếp Huyễn vừa ngậm lấy đầu lưỡi Nhiếp Kỳ hôn sâu, tham lam hút lấy khí tức của đối phương, vừa mò mẫm bên trong ngăn tủ đầu giường, đầu ngón tay lướt qua một cái tráp bạc, liền lấy ra.