21 Kiếp trước khi hoàng đế còn chưa phải là hoàng đế, từng yêu một người.
Thị giảng học sĩ Thanh Dật tiêu sái phong hoa tuyệt đại, mắt như hoa đào, mặt tựa xuân thủy, đôi mắt đào hoa doanh doanh ẩn tình, nhân tài xuất chúng tuổi trẻ triển vọng, được thiên tử coi trọng, phụ trách dạy dỗ thái tử.
22 Nhiếp Kỳ nằm nghiêng trên bàn, đôi chân thon dài trần trụi hơi mở ra, nhỏ giọng nức nở.
Ngón tay hoàng đế khuấy động giữa hai chân, giữa đưa đẩy vang lên tiếng nước dâm mĩ, nhìn kỹ lại, bên trong đùi non trắng nõn đã ánh lên thủy quang trơn ướt.
23 "Nếu muốn cầu ta thao ngươi, có phải tiểu hoàng thúc cũng nên tự mình mở chân ra không?"
Nhiếp kỳ thật sự không chịu nổi mà nhắm mắt, lại vẫn cứ run rẩy, chậm chạp mở chân ra.
24 Lúc hoàng đế ra khỏi phủ Thành Vương đã là lúc lên đèn, mặt mày hồng hào, khí sắc vô cùng tốt, cầm trong tay một khối ngọc bội bẩn hề hề. Mặt trên ngọc bội Lưu Tô vàng nhạt ướt sũng dính dớp, mơ hồ có thể nhìn ra hoa văn phượng xuyên mẫu đơn.
25 Người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, hoàng đế ăn đến thỏa mãn, cảm thấy xuân phong đắc ý.
Hôm sau cùng nghị sự với các trọng thần, vẫn còn mang sắc mặt hồng hào.
26 Hoàng đế trầm mặc từ trên cao nhìn hắn, hơi hơi nheo mắt lại, cũng không nói gì.
Ôn Tử Nhiên chỉ muốn đứng trên bờ, chưa nhìn thấy y và Chu Hi phân thắng bại rõ ràng, chưa chịu xuống nước.
27 Mắt thấy Ôn Tử Nhiên như được đại xá, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, Nhiếp Huyễn lắc đầu cười, lại thở dài.
Lập tức cũng bỏ việc này qua một bên, xoay người quay trở về long sàng sau bình phong, vén màn.
28 Nhiếp Kỳ vùi mặt trong chăn, không nói gì thêm.
Lúc bị người lôi ra khỏi xe ngựa, hắn vẫn còn kinh hoàng, thấy rõ phục sức người động thủ tâm hắn liền lạnh.
29 Nhiếp Kỳ lười biếng dựa trên long sàng, nhìn vết hồng ngân trên cổ tay mình, trong lòng ngậm ngùi.
Hắn từng ảo tưởng ngủ trên long sàng, thiên hoàng quý trụ, ai mà chưa từng có chút mơ mộng như vậy chứ, vốn là chuyện bình thường.
30 Thật ra Nhiếp Huyễn cũng không chắc chắn.
Mấy đại thế gia đều có tâm tư, quấn lấy nhau thành một mớ, nhà nhà đều dưỡng tư binh, quan hệ với mấy đại tôn thất không ít, đệ tử trong tộc cũng nắm giữ nhiều chức quan trọng yếu trong triều, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ.
31 Chu Hi ngồi trong Chính sự đường, bất động như núi.
Bên cạnh chồng công vụ chất cao như núi có một tờ giấy, viết danh tự những đại thần mà hoàng đế triệu kiến trong mấy ngày nay, bên phải là những người sau khi bị hoàng đế triệu kiến đã đầu hàng y, bên trái là còn lại.
32 Chu Hi nhìn thấy Nhiếp Huyễn, khom người hành lễ, ôn thanh nói: "Bệ hạ nói đùa, quân muốn thần tử thần không thể không tử, cho dù thật sự có đao phủ, thần cũng nhận.
33 Cảm xúc nóng rực trên môi khiến cho đầu óc Chu Hi oong lên một tiếng, khí lực không biết từ đâu, mạnh mẽ đẩy hoàng đế ra.
Mắt thấy y còn muốn sáp lại đây, Chu Hi mạnh mẽ đè nén cảm giác kinh hoàng trong lòng, lớn tiếng chất vấn khiển trách: "Thần là thừa tướng đương triều, bệ hạ lại suồng sã dâm nhục như vậy, chẳng lẽ muốn làm Cao Dực sao!?"
Nhiếp Huyễn ngưng một chút.
34 Tình sự giữa hai nam tử, nếu muốn bên thụ không chút đau đớn còn tương đối khó một chút, còn muốn cho bên thụ vài ngày không xuống giường được lại là một chuyện không thể đơn giản hơn.
35 Nơi chính mình cũng chưa từng đụng tới bị dị vật cưỡng chế xâm nhập, lại không được bôi trơn, chỉ cảm thấy đau đớn.
Chu Hi cắn môi dưới, toàn thân đều căng thẳng.
36 Đối diện với tình dục, ai cũng đều yếu đuối đến không chịu được một kích.
Nhiếp Huyễn nắm rõ đạo lý này.
Y thích tiết ngoạn thần tử, cũng càng nhiều là vì muốn biết, bộ dáng chân thật ẩn tàng bên dưới lớp áo mũ chỉnh tề kia là như thế nào.
37 Từ sau khi tới nơi này y đã ngủ với hai người, Ôn Tử Nhiên là nhát gan không nóng không lạnh, bị ôm vào giường liền sợ đến nhanh rớt nước mắt, sau khi đồng ý rồi vẫn không ngừng ngượng ngùng, khóc đến đáng yêu vô cùng; Nhiếp Kỳ lại là cao quý yếu ớt, nắm cổ tay mạnh một chút ánh mắt liền ướt, nhát gan đến mềm mại, trên giường cũng dễ dàng bị chơi khóc, đôi mắt đẹp ẩn lệ như hàm xuân, phong tình vạn chủng không thể nói nên lời.
38 Rốt cuộc vào lúc Nhiếp Huyễn tận hứng, Chu Hi cơ hồ chỉ còn lại một hơi, hai tay vẫn bị cột lên chân bàn, vì giãy dụa kịch liệt mà cổ tay sung đỏ một mảng, mái tóc đen dài hỗn độn tán loạn bên mặt càng làm cho sắc mặt trắng bệch thêm nổi bật, trên gương mặt tái nhợt in rõ hai dấu bàn tay đỏ hồng, nhìn đáng thương đến cực điểm.
39 Nhiếp Huyễn nói xong liền quay về tẩm cung tắm rửa thay quần áo.
Bước ra khỏi tẩm điện ngâm mình trong ôn tuyền, thoải mái thở dài, buồn ngủ.
Tắm khoảng nửa canh giờ, cung nữ thái giám hầu hạ đều cho rằng hoàng đế đã ngủ, lại thấy y bật ngồi dậy, đầy mặt kinh hoàng hối hận la lên: "Thay quần áo!"
Lão thái giám còn tưởng rằng y bị rối loạn nhân cách tâm thần phân liệt, mờ mịt hỏi: "Bệ hạ?"
Hiện tại sau khi cơn nóng giận qua đi, đầu óc thanh tỉnh không ít, bỗng dưng nhớ tới trời lạnh như vậy, trong Thiên điện ngay cả chậu than cũng không có, trên người Chu Hi cũng chỉ còn lại hai lớp áo mở toang, nếu thật bị cột một đêm, thân mình xương cốt đều không khỏe, bị y làm chết không phải là chuyện đùa.
40 Thuốc trị thương trong cung quả nhiên không tệ, đến hừng đông, vết thương trên mặt Chu Hi cùng với dấu hôn trên cổ đã không còn nhìn thấy.
Lúc này Nhiếp Huyễn mới nhẹ thở ra.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 96