201 Khánh Kỵ gật đầu nói: "Ta biết, ta còn biết, hắn liên tục bại hai lần, lần này trở về, nhất định sẽ tự sát để tạ tội với Cơ Quang. Chính bởi vì hắn đã quyết ý sẽ chết, cho nên lúc đi mới bái với ta một cái, nếu không, hắn sẽ không chịu cúi đầu với ta đâu.
202 Cuộc thảo luận rút ra được một nhất trí lạ thường, gần như tất cả công khanh đại thần đều lựa chọn con đường thứ hai. Lý do là bởi sự cường đại của Tấn quốc, người nước Ngô chỉ như một con sói dưới chân một con voi.
203 Ánh mắt Tôn Vũ ngạc nhiên, vui vẻ khen: "Vây thành đả viện binh? Những chữ này của công tử rất hay, Tôn Vũ chính là có ý này. "------------------------------------Khánh Kỵ hơi hơi trầm ngâm, lắc đầu nói: " Khó! Với nhân mã của chúng ta, nếu muốn vây thành còn sợ binh lực không đủ, đồng thời lại còn muốn đánh viện binh, không khác gì lấy trứng chọi với đá.
204 "Hai canh giờ!" Tôn Vũ chợt kích động, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vui vẻ nói: "Hai canh giờ nữa, sắc trời đã tối, thật sự là trời giúp chúng ta.
205 - Ông trời của tôi ơi, xương cốt sắp rã rời cả ra rồi. Thám báo còn lại cũng đặt mông ngồi xuống bên cạnh, uể oải rũ rượi xoa xoa cặp đùi:- Tướng quốc cũng thật là.
206 - Thắp tín hiệu!Anh Đào vừa dặn dò xong, một sĩ tốt đứng cạnh lui về sau vài bước, thắp lên một ngọn đuốc, nâng cao rồi huơ qua huơ lại mấy lần giữa sườn núi tối đen như mực.
207 - Tại sao lại. . . , tên Khánh Kỵ rốt cuộc có bao nhiêu quân? Hắn làm sao dám sử dụng toàn bộ binh mã hiện có vào trận đánh này với quả nhân? Tại sao trong thời gian ít ỏi như vậy hắn có thể đoạt được một lúc ba trại của ta.
208 Đội quân Ngũ Tử Tư dẫn tới vẫn chưa hoàn toàn tham chiến, bởi vì phía trước hỗn chiến, tốc độ di chuyển chậm chạp, đội hình phía sau uốn khúc như rắn cuộn, đúng vào lúc này ở xa xa lại cất lên tiếng chém giết, hai đội nhân mã giết ra ngoài từ tả doanh quân Ngô, hình như kéo sắc, vừa chọc thẳng bảy tấc vào con "trường xà"(chỉ đoàn quân tiếp viện của Ngũ Tử Tư) kia, vừa trực tiếp lao thẳng vào trung quân của Cơ Quang.
209 Một ông chủ mở quán ăn ven đường cầm một ít thức ăn ra phân phát cho bọn chúng, nhìn bộ dạng của chúng một hồi, ông chủ lên tiếng hỏi: “Mấy vị này, ta thấy mấy vị không giống những kẻ đi ăn xin dọc đường, thế sao lại…sao lại thành ra nông nỗi này?”Mấy người này nghe hỏi vậy thở dài ngao ngán, trong đó có một người trả lời: “Ấy, một lời khó mà nói hết được, mấy người chúng ta vốn là binh lính theo đại vương đi phạt Sở, ai mà ngờ, lúc ở Sở thì đánh trận nào thắng trận nấy, về đến Ngô quốc, lại bị Khánh Kỵ điện hạ đánh cho tan tác.
210 “Tôn tướng quân, có phải nên bố phòng ven hồ bên trái, nhỡ khi Cơ Quang trốn chạy vào Ngũ Hồ, thì sẽ vượt sông đến dưới chân thành Cô Tô. ”“Không cần, các tàu thuyền lớn nhỏ trên sông đã bị chúng ta tịch thu hết, trừ khi bọn chúng bị điên, bằng không xông vào Ngũ Hồ, ngoài quay lưng về sông nước quyết chiến một phen ra không còn đường nào khác.
211 Nhâm Nhược Tích cảm thấy xấu hổ trong lòng, vội nhảy dựng lên đáp lời: “Dạ phải!”Nhâm Tử Anh ánh mắt vụt sáng, nói: “Bây giờ chúng ta phải toan tính cho gia tộc của mình thôi.
212 Bây giờ Cơ Quang bỏ chạy đã được một canh giờ, tuy nói toàn quân trốn chạy mất một phần, đầu hàng đi một phần, nhưng Ngũ Tử Tư thấy tất cả như thế cũng xứng đáng, ít đi đại quân vướng chân bận cẳng, Cơ Quang có thể cải trang làm thường dân, đường lớn lối nhỏ, núi sông kênh rạch đều có thể tùy ý chọn lựa, chỉ cần đại vương bình an trốn được về Cô Tô thành, đại sự chưa chắc đã hết cách.
213 Việt quốc nghèo hơn Ngô quốc, điều kiện sinh sống của người Việt khó khăn hơn người Ngô, do đó kinh nghiệm sống của người Việt trong rừng rậm, đầm lầy và kinh nghiệm tác chiến cũng phong phú hơn người Ngô, số binh lính Câu Tiễn mang theo, có nhiều người phải để hở chân, bàn chân chỉ được lót một miếng gỗ kiển dày, giẫm lên bãi cỏ bước đi không hề mất thời gian, lại nhẹ nhàng linh hoạt không phát ra tiếng động.
214 Nhưng gần đây Sở quốc tự lo thân mình còn chưa xong, đã mất đi quyền kiểm soát khu vực này, Ngô vương Hạp Lư từng phái sứ giả đi Tề mật bàn với Tề phân chia vùng đất này, tin tức bị lộ ra ngoài, các bộ lạc Đông Di bắt đầu huấn luyện binh mã, chuẩn bị tử chiến một phen để giữ mảnh đất dung thân cuối cùng của mình.
215 Chuyên Nghị trầm giọng nói: "Thái tử điện hạ lệnh cho ta đi tìm đại vương, chúng ta còn chưa đến nơi, đại vương đã tử trận, giờ đây Khánh Kỵ xua quân vây thành, quân Việt lấy danh nghĩa phụng di mệnh đại vương thảo phạt Khánh Kỵ, nhưng đại quân giấu đầu lòi đuôi, giờ cũng chả biết đi đâu.
216 Khánh Kỵ xưng vương, nhưng trình tự bốn bước Trai, Mộc, Đàn, Tế (ăn chay, gội đầu, lập đàn tế lễ) cũng không rườm rà như bình thường. Hôm nay Ngô quốc chưa ổn định, Khánh Kỵ đăng cơ xưng vương ở ngoại thành quá trình thực hiện nghi lễ đã rút gọn đáng kể, cho dù như vậy, cũng diễn ra hết sức phứt tạp.
217 - Tiểu Ngải, nàng từ đâu chui ra vậy, ta và Diêu Quang…đang bàn việc đại sự, nàng xuất hiện bất thình lình, khiến người khác hoảng sợ đó có biết không?Hắn vừa nói, vừa đưa tay kéo áo Thúc Tôn Diêu Quang lên che lại cảnh xuân lúc ẩn lúc hiện trước ngực nàng, sau đó lại như không có việc gì nhấc mông nàng ra khỏi đùi, đặt ngồi lên càng xe bên cạnh.
218 Kinh Lâm lúng túng đáp:- Đại Vương, thành Kiền Toại đích xác chuyển đến tình hình quân cơ quan trọng, Phù Khái đã thua trận bỏ thành mà chạy rồi. - Nhanh vậy sao?Khánh Kỵ ngạc nhiên một lát.
219 Thân hình thon dài ấy , bởi vì đang còn để tang cha, do đó nàng phải mặc bộ trang phục trắng này, ngay eo nàng thắt một dải thắt lưng màu trắng bạc, bên sườn thắt một sợi dây nhỏ, luôn chực bay theo chiều gió.
220 Phù Khái kiến thiết tại Nam Vũ thành đã lâu, sau khi đóng quân tại Kiền Toại thành, đã có ý biến Nam Vũ thành là cơ sở để sau này dừng chân, nên từ sớm đã sai binh mã chiếm cứ Nam Vũ thành, tốn sức chuẩn bị.