81 Anh Điền và Bùi Thanh đưa ra hai suy đoán khác nhau, không chỉ cãi nhau về hai kết luận, mà từ trước họ đã tranh cãi rất nhiều lần, nhưng chẳng đưa ra được kết quả xác định nào, cuối cùng đành phải giơ tay biểu quyết, thiểu số phục tùng đa số.
82 Ăn cơm tối xong, chúng tôi ngồi đánh bài, Vương Tứ Xuyên hỏi tôi là lúc nãy Bùi Thanh tìm tôi có việc gì, tôi kể lại tình hình, cậu ta tỏ vẻ tức tối, chắc vì Bùi Thanh tìm tôi chứ không tìm cậu ta.
83 Trang phục amiăng vừa kềnh càng vừa nặng trịch, mặc xong đâu đấy trông chẳng khác gì hồng vệ binh Liên Xô chiến đấu với phát xít Đức vào mùa đông trong phim chiến tranh vệ quốc của Liên Xô được chiếu trên màn ảnh.
84 Tôi cách quả lựu đạn chỉ tầm một cánh tay, nó mà phát nổ thì tôi lập tức biến thành thịt xay. Thời gian trước nổ của loại lựu đạn cán gỗ này nhiều nhất chỉ có sáu phút, nói không chừng nó sắp phát nổ đến nơi, trong thời gian ngắn như vậy, đừng nói đang treo lửng lơ trên cáp thép mà ngay khi đang ở trên mặt đất tôi cũng chẳng thể làm được gì.
85 Quả nhiên bọn Nhật cũng tiến hành xây dựng công trình ở đây, tôi hít ngược một hơi lạnh, trước đây tôi vẫn chưa tin suy luận này lắm, nhưng giờ thì nó đã được chứng thực một cách vô cùng chân thực.
86 Tôi giật mình hỏi: “Bí mật gì?”Bùi Thanh chỉ về một hướng: “Anh nhìn bên kia đi!”Tôi nhìn theo hướng cậu ta chỉ, thì thấy ánh đèn pin của cậu ta chiếu thành một đường thẳng, phía trước toàn là giá thép bọn Nhật dùng để đặt máy móc, số lượng nhiều không kể xiết, thoạt nhìn thì có vẻ bị đặt ngổn ngang khắp nơi, nhưng nếu dùng ánh sáng đèn pin để làm thước đo, thì phát hiện những chiếc giá này thực ra được đặt vô cùng ngay ngắn.
87 Chúng tôi trở về mép vực, phía trên là vách đá dựng đứng, một dòng thác nhỏ bắn bọt tung tóe, ở độ cao thế này đúng là khiến người ta toát mồ hôi. Sau hai tiếng đồng hồ loanh quanh bên mép vực, chúng tôi nhìn thấy một sợi dây thừng dài thả từ trên xuống, Bùi Thanh và tôi quay trở lại cõng từng thi thể của các chiến sĩ trong tháp ra, cùng buộc vào dây thừng, sau đó đóng nắp đai bảo hiểm của mình, rồi leo lên, chẳng bao lâu sau tời quay bắt đầu hoạt động, chúng tôi từ từ di chuyển dần lên trên.
88 Phỏng đoán của Vương Tứ Xuyên khiến tôi thấy dựng tóc gáy, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn cảm thấy khả năng đó không thể xảy ra. Lính phòng không thuộc lực lượng không quân, trong khái niệm của chúng tôi, họ là đơn vị vô cùng thần bí.
89 Thời gian cất cánh càng lúc càng gần, ngày thứ hai sau khi hội nghị kết thúc, Vương Tứ Xuyên tìm vệ binh xin mảnh giấy để viết mấy lời dặn dò, cậu ta chỉ sợ lỡ mình hi sinh, thì chẳng để lại nhắn nhủ gì.
90 Chúng tôi trải qua một tiếng đầu tiên của chặng bay trong nỗi sợ hãi, kinh ngạc và yếu đuối. Mười lăm phút sau anh Điền mới tỉnh lại. Chu Cường cũng nôn, nhưng anh ta vẫn mở máy quay ọi người có thể quan sát tình hình phía dưới máy bay.
91 Máy bay nhào lộn vù vù, chẳng còn nhận ra góc độ gì nữa. Ánh đèn biến mất trong chớp mắt, tôi không tin vào mắt mình lắm chẳng biết có phải trong cơn rung lắc điên cuống, tôi đã nhìn nhầm đạn phát sáng thành dải đèn hay không, nhưng lúc đó nghĩ lại thì thấy tôi không hề nhìn nhầm.
92 Nói thật, lúc ấy tôi cũng chưa hiểu lắm, có điều cũng biết được đại khái ý của anh ta. Sao lại đi nhầm đường được? Lẽ nào trong động này vẫn còn lối rẽ khác ư? Song tôi biết giờ không còn thời gian để kinh ngạc.
93 Tôi ngây người đứng trên tháp pháo, nhìn bóng đêm bủa vây tứ phía xung quanh, chưa bao giờ tôi thèm hút một điếu thuốc như lúc này. Tôi không muốn nghĩ về biến cố vừa xảy ra khi nãy, trong đầu tôi bất giác bập bềnh hiện lên cảnh tượng lúc chúng tôi tập trung ở Jiamusi.
94 Trầm ngâm một lát, anh Điền mới lầm bầm nói trong tai nghe: “Đây là tượng điêu khắc thời kì viễn cổ. Sao nó lại xuất hiện ở đây nhỉ?”“Chắc nó bị sụt lún từ trên cao xuống.
95 Hành trình tiếp theo không xảy ra biến cố gì. Ba tiếng sau, Ivan thông báo sắp tiếp cận con đập. Nhìn bằng mắt thường thì vẫn chưa thấy ánh đèn chào đón chúng tôi.
96 Chỗ nào cũng phủ một lớp gỉ sét rất dày, không hề có vết tích của bất kì việc sửa chữa hoặc gia cố nào. Xem ra nơi đây không phải không có người ở mà là dường như chưa từng có người đến.
97 Lối ra là một sơn động không hề nổi bật, nó ẩn sau mảng lưới thừng, nhưng lưới đã mục nát và thủng lỗ chỗ. Trên lưới thừng mắc đầy dây leo, ánh mặt trời chiếu xuống nơi này diễm lệ đến mức khiến người ta không thể thích ứng.
98 Bất luận thế nào, đầu tiên phải xác định được vị trí đang đứng. Vương Tứ Xuyên nói: “Nếu chúng ta đang ở Mông Cổ thì chỉ cần bước sai một bước là sang đến biên giới của Liên Xô, mà bất kể là phương hướng nào, thì chắc chắn chúng ta đang cách rất xa nơi sinh sống của con người.
99 Sau khi giật mình thức giấc, phải mất một lúc lâu tôi mới phản ứng lại được. Vương Tứ Xuyên chưa ngủ say, cậu ta liền nhỏm dậy, hỏi nhỏ: “Mẹ đứa nào nửa đêm nửa hôm lại bò dậy thế?”“Chẳng ai cả!” - Tôi nhìn sang anh Điền - “Mọi người đều ở trong nhà.
100 Tôi vừa nghĩ vừa toát mồ hôi lạnh, nhưng không biết vì sao tôi luôn cho rằng sự việc rất không ổn, dường như ẩn sâu bên trong còn tồn tại một điều khiến tôi cảm thấy đâu đó có vấn đề.