41 Để một chiếc máy bay ném bom hạng nặng cất cánh được dưới vòm động này, tôi không hiểu người ta cần tính toán chuẩn xác thế nào, thực tình là trong đầu tôi không có chút khái niệm nào về vấn đề này, thế nhưng tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được độ khó khi để một chiếc máy bay lớn như vậy bay từ vực sâu quay trở lại, sau đó hạ cánh an toàn.
42 Tôi bị ngã bổ chửng, may mà trong giây phút hoảng loạn tôi vẫn kịp co người lại, hai tay ôm đầu bảo vệ, cũng may người tôi không sao, chỉ lăn hai vòng, đập người mấy cái thì rớt xuống dưới hố.
43 Thời khắc đó, tôi, đội phó, Mã Tại Hải, người nào người nấy đều lạnh toát, cứng đờ người, cả ba đứng chết lặng tại chỗ. Tôi vốn đang bán tính bán nghi có phải khi nãy đã nhìn thấy lính Nhật thật không, hay chỉ là ảo giác, bởi lúc ấy tôi bị chúng đạp ột phát, ngã lộn cổ xuống hố, khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong mấy giây, nên tôi cũng không dám chắc điều mình thấy có chính xác hay không.
44 Tôi ngẩn người ra một lúc rồi mới sực hiểu. Những người khác cũng giống tôi, Vương Tứ Xuyên hỏi lại: “Anh đã từng vào đây?”Anh Miêu rút thuốc lá ra, châm thuốc rồi chậm rãi gật đầu.
45 Anh Đường nói ra những điều này bằng giọng rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng tôi và hội Vương Tứ Xuyên vẫn cảm thấy có một luồng sóng lạnh chạy dọc khắp người khiến cho chúng tôi phải sởn gai ốc.
46 Sau chiến tranh, số lượng lính Nhật còn lại không bao nhiêu, những tân binh dồn đến chiến trường Nội Mông trong trận đánh cuối đều có tuổi đời rất trẻ.
47 Tấm biển viết chữ gì chúng tôi cũng không rõ, có lẽ là một biểu ngữ đại loại kiểu “An toàn là bạn, tai nạn là thù”, vả lại lúc đó chúng tôi cũng không mấy chú ý đến nó.
48 Ánh sáng mờ mờ, giống như ánh sáng của đèn cấp cứu chúng tôi nhìn thấy lúc trước, không biết nơi phát ra ánh sáng là nơi nào. Bây giờ đành nhắm mắt làm liều thôi, chỉ cần thoát khỏi nơi này, dù có phải đi qua dầu sôi lửa bỏng, tám tầng địa ngục, chúng tôi cũng phải đi.
49 Hồi trong quân đội, lúc tập bắn bia, thầy giáo rất nhiều lần nhắc chúng tôi không được chĩa súng về phía người khác. Tôi cũng từng nghe kể rất nhiều người chết vì không may bị cướp cò, thậm chí là súng không có đạn nhưng đầu kim hỏa cũng có thể sát thương như chơi.
50 Ba chúng tôi ngẩn người suốt hồi lâu, ai nấy đều cảm thấy sự việc có điều bất thường, tôi ngồi xuống, cố ép bản thân phải bình tĩnh suy nghĩ, mọi lời giải đáp có lẽ đều nằm trong hộp sắt này, dần dần tôi hiểu ra vấn đề.
51 Khoảnh khắc giao thời giữa năm 1962 và năm 1963, vào mùa đông lạnh giá khác thường ấy, tôi nghĩ hẳn nhiều người hãy còn nhớ, đó là giai đoạn cuối của ba năm liên miên xảy ra thiên tai, công cuộc đại nhảy vọt lặng lẽ kết thúc, cục diện chiến tranh biên giới Trung - Ấn cũng đã phân định rõ ràng, nhiều người cho rằng tình thế hỗn loạn đã qua đi, cả nước chuẩn bị chào đón một kỉ nguyên mới ổn định hơn.
52 Dòng chữ màu đen nổi lên rất rõ ràng trên lớp vải trắng, mấy chữ Hán mà tôi nhận ra là một lời cảnh báo, bộ phận kí tên là “Bộ đội công trình xây dựng tuyệt mật đặc vụ số 7”.
53 Đúng là khó tin đến cực điểm, hơn nữa tại sao không hề có bất kì đoạn chuyển cảnh nào ở giữa? Tôi thấy quá kì lạ, chí ít cũng phải quay chút ít cảnh tượng xảy ra lúc máy bay bay vào vực sâu chứ.
54 Mãi lúc Mã Tại Hải tắt máy chiếu, màn hình trở lại là mảnh vải trắng cũ rách, thì tinh thần tôi mới dần dần phục hồi và thốt lên hỏi: “Gì thế nhỉ?”Không ai trả lời.
55 Nơi đây toàn là thiết bị quân dụng, mọi cánh cửa đều là loại cánh cửa lõi thép có tác dụng ba phòng[1], vỏ ngoài bọc xi măng, bên trong là thép và mút.
56 Mọi người lập tức nhảy bổ đến gần, chuyển băng ghế sang một bên, tôi phát hiện phía dưới cũng có một lỗ thông gió. Lỗ thông gió này bé hơn bên kia nhiều, phía trên có cánh quạt và lưới thép to như ngón tay, nhưng nó được cố định bằng ốc vít.
57 Ánh sáng đèn pin mờ tối, nhưng chúng tôi vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng trên tấm phản dài, mỗi dãy phản đều có rất nhiều bóng đen đang nằm, tất cả đều bất động.
58 Âm thanh kì lạ đó không lập tức dừng lại, cứ cách một khoảng thời gian nó lại vang lên vài tiếng, không hề theo bất kì quy luật nào, nghe như thể tiếng người đang sửa chữa vật liệu bằng gỗ ở phía trên.
59 Tôi còn chưa kịp kinh ngạc thì bóng đen đó đã nhào tới trong nháy mắt, rồi vật tôi ngã xuống đất, tôi lập tức ngửi thấy mùi hôi thối kinh tởm của nước tiểu trộn lẫn chất bài tiết, tôi nhanh nhẹn lấy đèn pin đập loạn xạ, một phát trúng ngay cằm hắn, khiến hắn phải tránh sang một bên.
60 Bởi lo Viên Hỷ Lạc lại chạy trốn, nên chúng tôi phải áp giải cô ấy. Tuy tôi hơi tò mò không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở đây, nhưng nhìn bộ dạng của Trần Lạc Hộ thì cũng đủ hiểu mọi thứ đang diễn ra tại nơi này vô cùng ma quái, tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ của anh ta.