1 QUỶ THOẠI LIÊN THIÊN Tác giả: Thanh KhâuBiên tập: Lục MịnhThể loại: kinh dịPairing: Bạch Dực x An TungBản gốc: 100 chươngBản dịch: Đã hoàn thànhTóm tắt: Cùng theo chân hai thầy giáo dạy tiểu học: Bạch Dực và An Tung, đi tìm hiểu những câu chuyện kỳ quái trải dài trong lịch sử Trung Hoa.
2 Tôi là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, khi nắm trong tay cái bằng tốt nghiệp cùng với một cuốn sổ tay tìm việc mong mỏng, trong lòng còn hơi ngơ ngác, như thể đang nằm mơ.
3 “Bóng quỷ nhi, âm dương lối, đừng quay đầu lạiTiết thanh minh, mộ cô nhi, một ngọn đèn sángVượt đường đêm, sinh tử hai bên, quỷ quay đầu lại…”Lúc này trời đã vào xuân, nhưng khí trời tháng ba vẫn còn lạnh tới thấu xương.
4 Hiện nay phần lớn người Trung Quốc đều tin vào vận số, nói thật, tôi cũng là một trong số đó. Người nào có số mệnh của người nấy, phú quý nhờ trời. Ví dụ như có người tự nhiên một bước lên mây, có người lại cả đời hàn vi nghèo khổ.
5 “Nghiêm Thừa!” Tôi gọi to, làm sao vậy, cậu chàng này định diễn kịch cho ai xem à? Ngồi trên đất đóng vai khỉ mẹ chắc?Cậu ta thấy tôi, vội vàng lấy lại vẻ mặt bình thường, đứng lên, chỉnh lại y phục, nhìn chúng tôi có vẻ xấu hổ, cười cười mà nói: “Bị rớt vài thứ, tớ đang tìm.
6 Mưa dầm tiết Thanh minh, người xưa nói không sai, mấy ngày nay trời đều mưa sụt sùi. Ban đêm, giọt mưa đập vào lớp kính cửa sổ, sinh ra những tiếng lách tách không ngừng, khiến cho cả đáy lòng đều cảm thấy phiền muộn.
7 “Mái tóc của con người đại biểu cho rất nhiều hàm nghĩa, ở thời cổ đại, tóc đại biểu cho phần tinh túy, hồn phách của một người. Đối với một người phụ nữ, tóc chính là một phần quan trọng cho vẻ đẹp của họ.
8 Đêm đó tôi mơ một giấc mộng, từng bóng từng bóng người một lướt qua trước mặt tôi, kỳ quái, không biết biểu thị cho cái gì. Thế nhưng có một cảnh cứ lập đi lập lại, đó là một sân khấu Kinh kịch, dưới đài đen kịt một mảnh, không khí xung quanh lạnh như băng, lạnh tới nỗi có thể thở ra khói.
9 Nhìn chung con người không ai thích đi lại trên đường vào ban đêm, nói thật lòng ra là vì không muốn nhìn thấy những thứ khủng khiếp trong bóng tối. Còn nói một cách cao siêu hơn là vì con người là một động vật không thích bóng tối.
10 Thế nào gọi là lối vào âm ty? Mặc dù rất nhiều người từng nói rằng đã chính mắt nhìn thấy Âm Dương giới nơi quỷ hồn cư ngụ, nhưng thực ra nơi đó là một nơi hoàn toàn cách biệt với thế giới con người.
11 Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng dường như cũng tới được cuối ngõ, nương theo ánh sáng lờ mờ của ngọn nến có thể nhìn thấy một bức tường cao đen đen trước mặt.
12 “Thiên mục nhập quy tìm mộ hoangTứ long vào nước đoạt phách hồnBát phương tụ khí hồn không tánBắc tôn long ngoan[1] trấn huyền hoàng. ”Bầu trời đêm mùa đông đen đặc như ai đó vừa đánh vỡ cả một nghiên mực sóng sánh lên đó vậy, tối tới mức trông không rõ cảnh sắc xung quanh, tất cả chỉ là những đường viền mờ nhạt.
13 Một đống suy nghĩ chạy ngang dọc trong đầu, tôi ra sức lắc mạnh đầu, nhớ tới Bạch Dực đã có lần nói, có một số người do chết quá đột ngột nên thậm chí còn không nhận ra là mình đã chết nữa.
14 Một mùa cuối năm nữa lại sắp đến, cho dù khí trời lúc này rất lạnh, nhưng tất cả mọi người đều hối hả chuẩn bị cho ngày tết. Sự vui sướng đón mừng năm mới tạm thời đẩy lui cái giá rét của trời đông.
15 Từ xưa đến nay, yêu ma quỷ quái đại thể đều có cách khắc chết. Vạn vật không thể vượt qua ngũ hành, thoát khỏi lục đạo[3]. Cho nên phương châm của Bạch Dực là chỉ cần ngươi tìm cách hại người, ta tất có cách thu phục ngươi! Nhưng Song Hỉ Quỷ thì khác, nó thực ra là một khối oán khí, một cỗ oán niệm sinh ra khi giây phút hạnh phúc nhất biến thành giây phút đau khổ nhất.
16 Tiếng pháo trúc đón mừng năm mới đến, đêm trừ tịch thực ra là để đánh đuổi một loại quái vật có tên gọi là “Tịch”. Có lẽ ai cũng biết câu chuyện này, Tịch chính là một loại niên thú, sợ ánh sáng sợ màu đỏ sợ tiếng vang, cứ theo đó mà suy thì nó cũng chẳng có gì đáng sợ cho lắm.
17 Về đến nhà thì đã tới trưa, tôi chơi game online tới tận chiều, không thèm để ý tới Bạch Dực. Anh ta muốn làm gì thì làm, dù sao thì người nằm cạnh cửa sổ là anh ta, muốn bị ăn cũng là anh ta nốt.
18 Thành phố nào cũng có lịch sử của riêng nó, mà phần lớn lịch sử của một địa phương nào đó đều khắc dấu rõ rệt nhất trong những ngôi nhà cổ. Đằng sau những cánh cửa cũ kỹ của chúng luôn luôn ẩn chứa những câu chuyện mà người ngoài không thể biết, thậm chí có chuyện còn mang tính chất quyết định đối với lịch sử, cho nên mọi người giữ lại những căn nhà cổ đó để làm viện bảo tàng hoặc làm nhà lưu niệm.
19 Vừa bước vào gian phòng nhỏ, chúng tôi đã ngạc nhiên trợn tròn mắt. Trong phòng chỉ có một bóng đèn tròn 20 watt lung lay trên trần, cái nệm giường nhàu nhĩ đã nát tới mức không thể nát hơn được nữa, vách tường chỉ dùng báo cũ dán đỡ cho bớt lạnh, đây đó loang lổ nấm mốc, từ ngoài đã loáng thoáng nghe được một mùi ẩm mốc gay gay mũi.
20 Người chết rồi coi như là chấm dứt, nhưng không ai cam lòng cứ thế biến mất không để lại chút tăm tích nào trên đời này, vì thế người sống bắt đầu vì người chết lo toan mọi hậu sự, đi đưa đám thành hàng dài dằng dặc, rải tiền âm phủ đầy đường phủ kín cả quan tài.