301 - Hóa ra là hay nói giỡn… ông chủ Long, lần sau trước mặt nhiều người như vậy đừng có đùa loạn. Nếu như bị hiểu lầm, sẽ không tốt, ông nói có đúng hay không?Lê Lạc hiển nhiên không định bỏ qua, lãnh đạm nói.
302 Vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt của ông chủ Long liền sụp đổ. Lại là Lê Lạc!Dường như ông chủ Long hôm nay phạm sát, Lê thiếu đặc biệt hướng tới ông ta ra tay vậy.
303 Rõ ràng bị Uyển Thiên Thiên rội nước một phen, Lê thiếu trong lòng lại buồn bực, nhưng lại không thể phủi tay áo mà đi, cứ như vậy mà rời khỏi hội trường.
304 Sao Lê Lạc nhìn Tiêu Phàm chỉ từng đó mà tòan bộ người trong sảnh đều đang nhìn anh ta. Trong mắt Đường Huyên lóe lên một chút lo lắng. Tiêu Phàm rốt cục vẫn phải xuất thủ.
305 Đám người bên ngoài đều kinh hãi. - Diêm đại sư…. Lê Lạc không kịp tức giận, cả kinh, đưa đầu đến trước mặt người đàn ông trung niên, đè thấp giọng kêu lên, giọng điệu lộ ra ý nghi hoặc.
306 Sắc mặt của Diêm đại sư hoàn toàn trầm xuống, hai hàng lông mày nhíu chặt, đuôi lông mày không ngừng dựng lên, do dự, lại đưa tay nắm lấy tấm biển. - Diêm đại sư!Lê Lạc giành trước, đè tấm biển xuống, hướng về phía Diêm đại sư nhẹ nhàng lắc đầu, hai lông mày cũng nhíu chặt.
307 Bóng người chợt lóe, Tân Lâm liền đứng chắn trước mặt Tiêu Phàm, lạnh lùng nhìn chăm chú đám cảnh sát đang xông vào. Đôi lông mày của Uyển Thiên Thiên dương mạnh lên, sắc mặt cực kỳ phẫn nộ.
308 - Ai , các người đừng làm loạn, đây là phạm tội, hiểu không? Tội chết đấy!Một tên cảnh sát kêu lên. Tên cảnh sát này cũng coi như là lão luyện, đi theo Vương Đại Hải lăn lộn không ít, có nằm mơ cũng không ngờ đến, Lê thiếu lại bị người ta cầm dao kề vào cổ, thực sự vượt quá tưởng tượng rồi.
309 Cha, sao cha lại tới đây?Nhìn thấy hai người nam nữ trẻ tuổi mặc thường phục kia, Vương Đại Hải lại cảm thấy không ổn, lấy can đảm hỏi. - Đồ khốn khiếp!Cảnh giam cấp hai bước nhanh tới bên Vương Đại Hải, không nói hai lời, xoay tròn cánh tay cho anh ta một bạt tai.
310 Tạ Minh Thu và Lưu Hồngliếc nhau, lòng đầy nghi ngờ. Nghe ý tứ trong lời nói của Tiêu Phàm, việc này dừng ở đây, cứ như vậy thôi?Thực sự có việc tốt dễ dàng như thế ư?- Trưởng phòng Tiêu?Tạ Minh Thu thử hỏi dò một câu.
311 - Này, Tiêu Phàm, lời ông ấy nói là thật hay giả?Uyển Thiên Thiên sững sờ một lúc, lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, kêu la, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
312 - Ha ha, Tiêu tiên sinh cũng không cần quá nóng vội, sư phụ tôi ở cách đây hơi xa. Hôm nay cũng muộn rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường. Đêm nay tôi ở khách sạn này, phòng 4038.
313 Sáng sớm ngày hôm sau, hai chiếc xe việt dã cùng nhau chạy nhanh ra khỏi cố đô thành bao phủ sương mờ. Lúc ra cửa, Tiêu Phàm bọn họ phát hiện, khách sạn tối hôm qua đã phái nhân viên phục vụ trực ban bên ngoài phòng của bọn họ.
314 - Làm sao vậy?Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên đều giật mình kinh hãi, theo ánh mắt của hắn nhìn đi. Nhà hầm trước mắt này cũ rách rưới, là nơi ở thường thấy tại cao nguyên hoang thổ, thật sự không có gì đáng để giật mình.
315 Diêm đại sư lập tức kính nể hẳn lên, run rẩy đứng dậy, hướng Tiêu Phàm chắp tay làm lễ. - Tiêu chân nhân đại giá quang lâm, hàn xá vẻ vang cho kẻ hèn này.
316 Diêm đại sư nâng chén trà lên uống một ngụm, ổn định tinh thần suy nghĩ, thật dài thở dài, nói:- Tiêu chân nhân, cốt cách thanh kỳ, vốn là mệnh thiên tử vô cùng cao quý a.
317 Tiêu Phàm khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười. Dựa vào năng lực của Thập Tam chân nhân, muốn rung rinh một số tiểu quỷ tử vụng về, tự nhiên không phải là việc gì khó.
318 Diêm Thái Hoa tức giận không vui. - Tân tiểu thư, cái này không thể. Hoặc là khẩu quyết, hoặc là đan dược, mọi người đều chỉ có thể lựa chọn nhau. Các người cả hai thứ đều muốn, chúng tôi làm thế nào? Làm người không thể như vậy.
319 Trong thời gian khoảng một chén trà, Tiêu Phàm chậm rãi thu ngón tay từ trên cổ tay của Diêm đại sư trở về, hai hàng lông mày nhíu chặt, trầm ngâm không nói.
320 “Thất Tinh xung sát đại trận” này đúng là do ta sắp xếp. Đối mặt với ánh mắt trưng cầu của Diêm Thái Hoa, ông cụ nói rất lạnh nhạt. - Sư phụ?Diêm Thái Hoa càng thêm nghi hoặc khó hiểu.