81 Đi thẳng ra khỏi cửa, bước vào con đường phồn hoa trong thành Trường An, lúc này trong lòng Tiêu Duệ mới âm thầm than thở, nơi này là đô thành phồn hoa nhất của thế giới đương thời quả nhiên không phải do các sử gia hư cấu.
82 Thịnh Đường ca vũ hưng thịnh có thể nói là có một không hai từ trước đến nay. Thời nhà Tùy xuất hiện “Cửu Bộ Nhạc” tập trung các loại nhạc vũ, thời Đại Đường tăng lên làm mười bộ, đủ để thấy được sự hưng thịnh của ca vũ thời này.
83 Hôm nay cũng thật khéo, vị huyện thừa Ngụy đại nhân vênh váo dẫn theo vài tên gia nhân vừa từ chỗ mấy kỹ nữ vui vẻ uống rượu trở về, trong lúc vô ý nhìn thấy Tiêu Duệ đang ngồi trong quán rượu uống một mình.
84 Tử Đồ tửu phường tổng bộ Trường An đã đi vào quỹ đạo, mà vô luận là Tử Đồ tửu phường ở Ích Châu hay là Tửu Đồ tửu phường của Lạc Dương đều đem loại rượu của mình đến bày bán ở Trường An.
85 - Lời của vương gia không sai, đúng là kẻ này. Lý Mạo cao giọng cười, thần sắc càng trở nên không thể nắm lấy:- Bổn vương lại muốn thỉnh giáo Ngụy gia chủ, ngươi và Tiêu Duệ kia thù hận ra sao? Đến nỗi phải tìm đến nơi này của bổn vương.
86 Giờ khắc này, hắn mới hiểu được, chính mình để Ngọc Hoàn ở lại Lạc Dương là quyết định anh minh cỡ nào. Mà cũng ở thời khắc này, tâm tính của hắn cũng có chút biến hóa: nếu muốn bảo hộ nữ nhân và thân nhân của mình, đầu tiên chính mình phải cường đại lên, phải có lực lượng.
87 Thấy vẻ mặt Tiêu Duệ, thiếu nữ xinh đẹp Lý Đằng Không lại hì hì cười:- Cha ta làm quan Lễ Bộ Thượng Thư, cấp bậc tam phẩm phụ trách về khoa cử. Ngươi nếu muốn khoa cử sang năm có chút tiến lên.
88 Vài ca cơ vũ nữ trang điểm xinh đẹp yên lặng đi đến, tất cả ống tay áo đều bồng bềnh, đầu đội mũ nhiều màu, giống như tiên tử hồn nhiên đến từ thiên cung.
89 Tuy rằng như thế, Lệnh Hồ Xung Vũ cũng không yên tâm, trắng đêm chờ ngoài cốc, cho đến hiện giờ Tiêu Duệ bình an rời cốc. Tiêu Duệ cảm động vẫy tay:- Lệnh Hồ huynh, ta ở đây.
90 Mà rất nhiều chuyện tiếp theo càng khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười. Danh nhân đều có hiệu ứng của danh nhân, cổ kim cũng không có ngoại lệ.
91 - Có đảm khí, quả nhiên danh bất hư truyền. Chẳng qua, đừng tưởng rằng được Thịnh Vương và Hàm Nghi công chúa thưởng thức, lại được Yên La kim bài của Ngọc Chân công chúa, ngươi liền có nơi dựa dẫm.
92 Ngọc Chân lôi tấm áo choàng bằng gấm tơ tằm trên giường, khoác lên người, rốt cục che lại cảnh xuân tràn đầy phòng kia. Thấy Tiêu Duệ thở phào một cái như trút được gánh nặng, Ngọc Chân không khỏi trừng mắt, sẵng giọng:- Hay cho tiêu ca nhi ngươi, một bụng tâm tư ma quỷ.
93 Quả nhiên, sắc mặt Lý Nghi ửng đỏ hơi do dự nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn quanh quẩn suốt đêm trong lòng nàng, làm khó khăn cho cuộc sống bình thường của nàng:- Tiêu Duệ, hôm qua ta nghe nói Lý Lâm Phủ tìm ngươi vào phủ, không biết.
94 - Tiêu Duệ, ngươi thích ta hay không?- A. Tiêu Duệ ngẩn ra, cười xấu hổ:- Lý tiểu thư xinh đẹp như vậy, ai có thể không thích?- A. . Ta nói chính là thích hay không, trả lời ta, không cần giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo ta.
95 Lý Nghi mím miệng thật chặt, ngón tay chỉ chỗ hương đồn (mông) của mình, xấu hổ mà cúi đầu. Tiêu Duệ ồ một tiếng, đang muốn rút bàn tay ra, thuận tiện kiểm tra một chút có phải Lý Nghi bị thương hay không, nhưng không ngờ đang rút tay trên miệng ra, trong lúc vô ý xẹt qua bộ ngực đầy đặn rụn rẩy của Lý Nghi.
96 Sau khi Lý Long Cơ phế chính thất Vương hoàng hậu năm Khai Nguyên thứ mười hai, phong Võ thị là Huệ Phi, mà lễ tiết trong cung đối với nàng ngang với hoàng hậu.
97 Tiêu Duệ mỉm cười đáp lại Ngọc Chân, sau lại vội vàng nhìn lướt qua ánh mắt nóng cháy của Lý Nghi, đến đây hơi hơi cúi đầu xuống. Trong yến hội hôm nay, thiếu niên Lý Kỳ lộ vẻ cực kỳ thành thật, chỉ lo cúi đầu ăn uống ở chỗ kia, không dám nói loạn câu nào.
98 Trương Thủ hưng phấn quỳ xuống tạ ơn. Nhưng đầu hắn còn chưa ngẩng lên, đã nghe Lý Long Cơ chậm rãi nói:- Trương Thủ đại thắng Qua Châu. Đúng là tặng cho trẫm, tặng cho Huệ Phi thọ lễ tốt nhất.
99 Lý Long Cơ tò mò quét nhìn một ít màu hồng màu trắng giao nhau trong chén rượu kỳ quái, lại hít lấy hương khí nồng đậm này, tiện đó ngẩng đầu lên nhìn ái phi của mình.
100 Bên người đều là lá thu rơi rụng, ngựa như rồng người như rồng, một chiếc lá cây bay đi từ trên đỉnh đầu hắn, lại không biết rơi xuống nơi nào. Tuy rằng vẫn là tay trắng, nhưng đã là chân chính cá nhảy cửa rồng.
Thể loại: Trọng Sinh, Quân Sự, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50