61 Có lẽ, không ai hiểu được, nàng không tranh, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết. Nàng không tranh, chỉ là không có vật cần tìm, mà một khi nàng có mục tiêu, nàng tuyệt đối sẽ là người không từ một thủ đoạn nào.
62 Quả nhiên không ngoài suy đoán của Nguyệt Trì Lạc, vừa nói đến đề tài này, Thập Thất lập tức hưng phấn huơ tay múa chân: "Bên ngoài tuyên truyền Nam Cung thái tử sắp tới bái phỏng, nghe nói vị Nam Cung thái tử này ở Nam Lâm chính là một nhân vật tài giỏi.
63 Nguyệt Trì Lạc theo ánh nến nhìn về phía hắn, đúng lúc nhìn thấy Đông Phương Tuyết vô cùng kinh ngạc thoáng nhíu đầu lông mày. Trong mắt không hề che giấu sự ngạc nhiên, giống như nhìn thấy hắn là một chuyện rất ngoài ý muốn.
64 Nào ngờ, người nọ chỉ rũ xuống hàng mi, thu lại ánh sáng vạn trượng trong mắt, sau đó cười nhẹ, khẽ mở môi mỏng nhẹ giọng khạc ra hai chữ: "Không cần.
65 Nàng vốn định trực tiếp hỏi hắn, có phải Đông Phương Tử đối với vị trí kia cũng cảm thấy hứng thú hay không, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy mình làm chuyện ngu ngốc, hỏi một vấn đề không nên hỏi.
66 Nàng cũng không quên, thương thế trên người nàng là do đâu mà có, tuy rằng hiện tại đã ổn, nhưng mà nên đòi thì nàng tuyệt đối không chịu thua. Hơn nữa, nữ nhân như Tống Chỉ Thi không hề đơn giản à!Trước không nói đến thân phận thái tử phi của nàng, chỉ nói địa vị nàng ở trong lòng Đông Phương Tuyết, sợ là cũng không thấp.
67 Không có lần sau, hắn tuyệt đối không cho phép có lần sau!Hay cho Đông Phương Tuyết, hay ột câu không có lần sau!Nguyệt Trì Lạc chớp chớp hai mắt, ánh mắt nheo nheo cong thành hình trăng lưỡi liềm, Đông Phương Tuyết một thân khí thế bá đạo cuồng vọng đang kinh ngạc, ngay sau đó lại nghe hắn mở miệng lần nữa, thanh âm ẩn chứa sự mệt mỏi và dịu dàng không che giấu được.
68 Đông Phương Tuyết lật người, ôm nàng vào trong lòng, khóe miệng nở nụ cười thõa mãn. Nguyệt Trì Lạc run run hàng mi dài như bướm lượn, khẽ mở mắt nhìn hắn đang ngủ say, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, lắng đọng thật lâu, không biết vì sao, một khắc đó, thấy bô dáng của hắn, nàng không cảm thấy trống ngực đạp nhanh hơn chút nào, cũng không có nghĩ đến sắc đẹp của hắn.
69 Nguyệt Trì Lạc lắc lắc đầu, nghi hoặc nhìn hắn, hỏi một vấn đề trâu ngựa không liên quan: "Ở chỗ các ngươi mấy ngày lại mặt?"Nguyệt Trì Lạc không nhìn thấy Đông Phương Tuyết kinh ngạc nhướng cao lông mày, lời nói mang theo nghi ngờ truyền đến bên tai Nguyệt Trì Lạc: "Lạc nhi, nước Đông Phương không có tập tục lại mặt.
70 "Ừ. " Nguyệt Trì Lạc cúi thấp đầu, lông mi thật dài bao trùm tất cả tâm tình. Nàng cảm thấy, hôm nay nàng nhất định là ngủ đến mê muội rồi mới có thể như thế.
71 Giật giật khóe miệng, vẻ mặt từ ái hắn tiến lên đón: "Lạc nhi, nhanh. . . Nhanh đi vào nhà. "Tay Nguyệt Trì Lạc vuốt nhẹ khóe miệng, chân vốn muốn bước vào cửa lại thu trở về.
72 Đó là loại thanh âm nghịch ngợm còn mang theo hài hước, giọng nói nhẹ mà trong rất dễ nghe. Quả nhiên! Thật là có nội tình sao!Nguyệt Trì Lạc chỉnh đốn lại biểu cảm nét mặt, quay đầu nhìn lại trong lòng khẽ động, nhếch miệng, híp mắt cong cong nở nụ cười: "Không biết đại ca chờ tiểu muội có chuyện gì? Hay là đại ca đã sớm đoán được tiểu muội nhất định sẽ đến?"Gian thương! Tuyệt đối giảo hoạt, khẳng định đã sớm tính toán tốt.
73 Chỉ thấy hắn chợt nhíu đuôi lông mày, không mặn không nhạt nói: "Tiểu muội quá coi trọng đại ca rồi, đại ca ngươi mặc dù có tiền, nhưng không đến nỗi tặng cho ngươi một nửa gia tài.
74 Nguyệt Vũ Chi không biến sắc nhìn nàng, ngay sau đó nghĩ đến điều gì, môi mỏng nhếch lên, cười trêu nói: "Tiểu muội rất thất vọng? Bởi vì đại ca cho ngươi đồ cưới ít? Tiểu muội muốn một nửa gia tài Nguyệt gia sao?"Chậc chậc, xem ra tiểu nha đầu này còn rất tham tiền, trong lòng Nguyệt Vũ Chi chậc chậc hai tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn chỉ cười thản nhiên.
75 Nguyệt Trì Lạc nói chuyện trực tiếp rõ ràng, hơn nữa không hề che giấu sự châm chọc và mỉa mai của mình, Nguyệt Vũ Chi thu lại ánh mắt cũng không để ý.
76 "Tiểu muội, ngươi là người Nguyệt gia sao?" Vào lúc Nguyệt Trì Lạc đang ngẩn ra, Nguyệt Vũ Chi đã pha hai cốc trà ngon mang đến ngồi vào chỗ bên cạnh nàng.
77 Nghe được lời nói của Nguyệt Vũ Chi, trong lòng Nguyệt Trì Lạc vốn không kiên nhẫn trong một nháy mắt tan thành mây khói. Chỉ thấy, nàng nhếch lên đôi môi đỏ mọng cười một tiếng, lại cầm lên Tuyết Phong trên bàn khẽ nhấp một hớp, sau đó nhìn chăm chú vào Nguyệt Vũ Chi, chậm rãi mở miệng: "Đại ca có chuyện đừng ngại cứ nói thẳng, huynh muội ta cũng không phải là người ngoài.
78 Đầu Nguyệt Trì Lạc đầy vạch đen, có vẻ như nàng chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, càng khó bảo quản!Nếu lỡ đánh mất, bán nàng đi cũng không có nhiều tiền để bồi thường cho hắn!Nguyệt Vũ Chi lại bất ngờ nở nụ cười, hắn bưng chung trà lên, tư thế ưu nhã hớp một ngụm nói: "Tứ vương phi không ra cổng chính không bước cổng sau, tin tưởng sẽ không ai dám có chủ ý.
79 Đêm xuống, trăng tàn như câu, bóng đêm như mực. Bầu trời âm u lộ ra màu đen quỷ dị, đèn đóm trong Nguyệt phủ vẫn như thường lệ. Hai bóng đen cùng với bóng đêm gần như hòa thành một thể, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay vọt ra khỏi từ Nguyệt phủ, chỉ chốc lát liền biến mất trong bóng đêm dày đặc.
80 "Sư huynh, chúng ta không thể cứ mãi sống trong quá khứ, quá khứ dù sao cũng có một ngày sẽ trở thành hồi ức. Mà tương lai, chúng ta mới là cần phải đối mặt!" Không muốn nhìn bộ dạng lạnh lẽo như băng này của hắn, Nguyệt Trì Lạc không nhịn được có phần nổi đóa.