1 Nam Kiều cúi đầu liếc nhìn vòng tay đeo trên cổ tay trái: 17 giờ 43 phút 24 giây.
Đã qua giờ hẹn giữa Thường Kiếm Hùng và cô 3 phút 24 giây.
Nhưng Thường Kiếm Hùng vẫn chưa xuất hiện.
2 Bắc Kinh tuyết rơi rất mau, dẫu có rơi xuống cũng không tan. Tuyết ở đây không như tuyết kiều diễm dai dẳng ở phương Nam, cũng không khô ráo to cứng như cát vàng ở Tây Vực.
3 Sau hôm chia tay đêm giáng sinh, Nam Kiều cũng không quay về nhà của Chu Nhiên. Cô bạn tốt Âu Dương Khởi cười nhạo cô là “cắt đứt đoạn tuyệt” mới là cảnh giới cao nhất, mấy cái vật tùy thân đó cũng chỉ đành xem như không quan trọng.
4 Nam Kiều bước vào thang máy, tay ấn vào tầng 15, chợt phát hiện cái nút không phát sáng.
Nam Kiều bèn từ tầng B3 ấn đến tầng 24, phát hiện tầng 16 sáng lên.
5 Một cô gái nồng nặc mùi phấn son lảo đảo đi tới.
Tuy đã cố mở to mắt, nhan sắc cũng đã trưởng thành, váy áo xuyên thấu cũng cực kỳ gợi cảm, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhận ra được vẻ trẻ con trên khuôn mặt.
6 Thời Việt từ cốp sau lấy ra một chai nước khoáng, đưa Nam Kiều súc miệng. Nam Kiều thoải mái, nghiêng đầu mê man ngủ tiếp.
Thời Việt: “…”
Bởi cả hai đều nghĩ dùng xe làm phương tiện di chuyển, sẽ không ở ngoài quá lâu, cho nên đều không mặc quần áo mùa đông.
7 Vậy sao cô không biết chia sẻ.
Đây thật là vấn đề kỳ lạ.
Nam Kiều từ trước đến này đều là cho đi, cô cho rằng đó là tình yêu không vụ lợi. Ví dụ cô có một quả táo, Chu Nhiên muốn quả táo đó của cô, vậy thì cô sẽ đưa hết cho Chu Nhiên.
8 Thường Kiếm Hùng hẹn gặp Hầu Dược và Cơ Minh tại Thanh Tỉnh Mộng Cảnh.
Chấn Viễn Guard là công ty vận chuyển vũ trang lớn nhất trong nước, trong năm ngân hàng lớn vận chuyển tiền mặt, không nơi nào không chọn Chấn Viễn.
9 Nam Kiều biết mình vừa nghe được cái gì đó không nên nghe.
Trong gara của Thanh Tỉnh Mộng Cảnh, cô đã sớm biết nơi này là nơi cá rồng hỗn tạp, tất nhiên có không ít hoạt động phi pháp.
10 Nam Kiều vẫn còn chưa suy nghĩ xong, Thời Việt đã lái xe đến phòng làm việc của Lập tức phi hành, xuống hiệu thuốc dưới lầu mua thuốc và băng gạt.
Lập tức phi hành nằm bên trong vườn ươm doanh nghiệp[1] gần công viên Triêu Dương.
11 Nam Kiều vừa mới chợp mắt được một lúc.
Thời Việt đi rồi, cô nhận được email của Ôn Địch, báo cho cô biết mấy quỹ đầu tư kia đều từ chối cả, lý do đưa ra là không có lòng tin vào tương lai đối với sản phẩm chuyển mình của công ty.
12 Nam Kiều bước vào Thanh Tỉnh Mộng Cảnh.
Hôm nay là thứ bảy, Nam Kiều cuối cùng mới hiểu được cái gọi là “biến đêm tối thành cuộc vui”.
Muốn vào trong phải mất phí.
13 Trước khi rời đi, Thời Việt đưa Nam Kiều đến cửa thang máy.
Nam Kiều bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, quay đầu: “Thời Việt”.
“Ừ?”
“Anh đưa tôi một ngàn đồng đi”.
14 Trên đùi Nam Kiều có vết xước do vật lộn với lão nhị. Âu Dương Khởi đưa Nam Kiều đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng dại.
Trong lúc chờ bác sĩ gọi số, Âu Dương Khởi nói: “Nam Kiều, từ khi cậu quen cái tên Thời Việt kia thì hầu như lúc nào cũng bị thương”.
15 Nam Kiều dõi mắt nhìn lên cửa sổ chỗ Thời Việt đứng.
Đó là một tiểu khu hạng sang, Nam Kiều đợi một hồi mới theo một bác gái trà trộn đi vào, bước vô trước một căn nhà lầu.
16 Sáng sớm ngày 24, trời còn chưa sáng hẳn, Nam Kiều đã bị tiếng chuông cửa đánh thức. Cô mơ màng nhìn đồng hồ báo thức, chỉ mới hơn bốn giờ sáng gần năm giờ.
17 Vẫn như trước nay mà định. Hai đội đỏ xanh đối đầu nhau, đội đỏ là bên tiến công, đội xanh là bên phòng thủ.
Thường Kiếm Hùng có sở trường tấn công và lãnh đạo, lúc phân đội, tất nhiên trở thành lãnh đạo của đội đỏ.
18 Đúng thế, Thời Việt thể hiện rõ ràng ra tính chất của động tác, Thường Kiếm Hùng chẳng nhẽ lại không nhận ra đó là Thời Tuấn Thanh sao? Người đó đã cùng anh trải qua cuộc tuyển chọn tàn khốc, thành công bước vào trại huấn luyện dự bị đại đội đặc chủng quân hàng không “Trời xanh kiếm sắc”, Thời Tuấn Thanh!
Chỉ cần tham gia cuộc tuyển chọn đó thì không ai có thể quên được, đó là ký ức không thể nào xóa nhòa.
19 Nam Kiều cùng hai người đàn ông quay trở về, không một ai lên tiếng, ngay cả cô là người không nhạy bén nhất cũng cảm giác được trong không khí có khí tức không bình thường.
20 Nam Kiều dẫn theo Trịnh Hạo ra ngoài ăn cơm, Trịnh Hạo lẽo đẽo theo sau, lại còn rất không tình nguyện.
“Mẹ con nói dầu mỡ bên ngoài đều lấy từ cống rãnh…”
“…”
Nam Kiều và Trịnh Hạo nhìn vào một quán ăn gần tiểu khu, nghe Trịnh Hạo nói, suýt chút ói hết ra.