81 Thấy hai vị khách quan còn chưa ngồi ấm ghế đã bỏ chạy, tiểu nhị ca vẻ mặt ngạc nhiên nhìn theo. «Này này, khách quan, đồ ăn của các vị –»Vệ Lăng Phong đầu cũng không thèm quay lại, thuận tay ném ra sau một thỏi bạc, vững vàng rơi trên khay của tiểu nhị, hắn thiếu chút nữa không đỡ nổi, run rẩy một lúc mới đứng vững.
82 Bọn họ một người mặc bạch bào, một người mặc lam bào. Theo Tô Tất thấy, lão giả bạch bào đang chiếm thế thượng phong, nhưng cũng chỉ hơn được một chút, nếu muốn phân thắng bại, chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn là không thể.
83 Đột nhiên, Phong Hận Thiên thu hồi linh lực, đứng thẳng người lên, nói với Phong Cẩn: «Thất Sắc Hoa cùng Hắc Trà Hoa nhất định phải hái. Dưới đó cũng không phải vực thẳm, đi thôi.
84 «Các ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?» Bạch Vân Thương tiền bối nuốt nuốt nước miếng, gượng gạo nhìn mấy người trước mặt. Vì sao lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc đó để nhìn hắn chứ? Hắn thật sự rất ngốc sao?Tô Tất tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn, không đáp, hỏi ngược lại: «Đúng rồi, Linh nhi sao lại trúng độc vậy? Lúc chiều không phải vẫn còn khỏe sao?»Nhắc đến việc này, đáy lòng Bạch Vân Thương liền bùng lên lửa giận, hắn oán hận nói, «Ai mà biết được? Sau khi chúng ta rời đi không lâu, Linh Nhi liền cảm thấy khó chịu, đầu tiên là nôn khan, sau đó hoa mắt chóng mặt, cuối cùng là hôn mê, lão phu nghĩ, đây có lẽ là do tên tiện nhân Phong Hận Thiên hạ độc thủ.
85 Note cho nh bạn đã đọc chương: Có chút nhầm lẫn ở chương này nhé mấy bạn, đoạn cuối ng vào qán là ông nội của người bán hàng chứ ko phải của Linh Nhi nhé, ta xin lỗi vì sai sót này, mong mn thông cảm :( Ta đã sửa lại rùi nhé :)Người bán hàng chạy đi, nhanh chóng bê tới một bàn tính, cúi đầy bấm lách cách, cuối cùng nàng ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên sự tính toán, dùng ánh mắt nhìn dê béo nhìn về phía Tô Tất: «Tổng cộng là chín vạn tám nghìn lượng bạc trắng.
86 Nghe thấy giọng điệu mỉa mai của Tô Tất, một ngọn lửa vô danh đột nhiên bùng lên trong lòng Mộ Dung Hinh, nàng kiềm chế lửa giận, sau đó lạnh lùng ngạo nghễ nói với Tô Tất: «Ngươi cố ý?»Ngữ khí cùng giọng nói của Mộ Dung Hinh, đều lộ ra sự thù hận khắc cốt ghi tâm.
87 Hắn đứng dậy muốn rời đi, thế nhưng lại bị Bạch lão đầu ngăn lại, «Ngươi làm gì thế? Định đi đâu?»Sau lần Bạch Linh Nhi bị trúng độc, Bạch lão đầu liền căm thù Phong Hận Thiên đến tận xương tủy.
88 Hiện giờ Tô Tất mới chỉ đạt đến đỉnh cửu cấp, một tấm màng mỏng cuối cùng tựa như không thể chạm vào được, rõ ràng là rất gần, nhưng làm thế nào cũng không mở ra.
89 Y phục bị xé rách, trên người Tô Tất chỉ còn lại cái yếm màu đỏ, nước da trắng nõn lộ ra trong không khí. Đôi mắt trong suốt của Tô Tất lẳng lặng nhìn Vệ Lăng Phong, nhưng người phong tình khó hiểu nào đó lại sa sầm mặt mày mà đi ra ngoài.
90 Tô Tất vừa định hỏi, nhưng rốt cuộc cũng không nói nên lời, bởi vì môi Vệ Lăng Phong đã chiếm lấy môi nàng, bàn tay to lớn thô ráp của hắn luồn vào vạt áo nàng thăm dò.
91 Khóe môi Vệ Lăng Phong chậm rãi nhếch lên một nụ cười nhạt, chậm rãi đứng lên, chậm rãi xoay người, chậm rãi rời đi. «Vệ Lăng Phong! Chàng nói rõ ràng cho ta!» Trường kiếm vừa rồi bay trở về trong tay Tô Tất, Tô Tất dùng mũi kiếm chĩa vào lưng Vệ Lăng Phong, cắn môi dưới, đáy mắt lóe lên hàn khí.
92 Vệ Lăng Phong cầm thánh chỉ, từng bước một rời xa nàng, sau đó, hắn giao thánh chỉ cho Hoàng công công, khoanh tay đứng bên cạnh, lạnh nhạt nói: «Đọc đi.
93 Tô Tất cưỡi ngựa trở lại Ninh vương phủ, nhảy xuống ngựa rồi lập tức bước vào trong. Nàng quyết định tìm Vệ Lăng Phong nói chuyện rõ ràng. An Á sau khi nhìn thấy Tô Tất, cuối cùng cũng có thể yên tâm, cười nói, «Ngươi cuối cùng cũng về rồi, ta còn sợ ngươi một đi không trở lại chứ, hôm qua đưa mười hộ vệ ra ngoài tìm ngươi nhưng lại không tìm thấy, thật sự là gấp muốn chết, may mà ngươi đã trở về.
94 Hưu thư…. . Không ngờ lại dễ dàng có được hưu thư như vậy. Tô Tất cầm tờ giấy, ngón tay trắng bệch, sắc mặt tái mét, trong mắt lóe lên hàn quang băng lãnh.
95 Nhiếp Thanh Nhiên đầu đầy hắc tuyến: «……. »Nhưng đến chiều, Nhiếp Thanh Nhiên vẫn cùng Tô Tất đến vách núi cách đó hơn ba mươi dặm để thả đèn Khổng Minh.
96 Sau mùa luận võ, cao thủ các quốc gia đều về nước, chỉ có người Bắc Di quốc do Nhiếp Thanh Nhiên cầm đầu là vẫn ở lại kinh thành. Tô Tất theo Nhiếp Thanh Nhiên trở lại dịch quán.
97 Dịch quán. Tô Tất và Nhiếp Thanh Nhiên ngồi đối diện nhau, thản nhiên đánh cờ tướng*. (*) Xin lỗi mọi người. Là cờ tướng chứ không phải cờ vua nhé. Ở các chương trước ta sẽ sửa lại sau.
98 «Cắn hắn!» Tô Tất không chút mềm lòng, trực tiếp hạ lệnh. Tiểu tuyết hồ không chút do dự lĩnh mệnh, phóng về phía tai của Phong Hận Thiên. «A!» Một tiếng hét chói tai vang lên, hai tai của Phong Hận Thiên liền bị cắn đứt, chỉ còn lại vết thương huyết nhục mơ hồ, cùng tiếng nhai nuốt của tiểu tuyết hồ.
99 Tại một ngôi miếu đổ nát ngoài thành. Một thiếu niên ngồi bên đống lửa chậm rãi nướng gà rừng. Dáng người hắn thon dài, gương mặt thập phần thanh tú, y phục thuần một màu trắng, không nhiễm chút bụi trần, trong gió nhẹ, vạt áo khẽ bay bay, bộ dáng vừa tuấn dật tự nhiên, vừa mang theo chút dịu dàng của nữ tử.
100 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .