61 Chương 61: Không muốn người khác biết (1)«Khụ –» Lục hoàng tử học theo người kể chuyện, cố ý làm thanh giọng, sau đó bắt đầu kể. «Ta còn nhớ, hôm đó trời mưa rất lớn, mây đen che kín bầu trời, sét đánh sấm rền.
62 Chương 62: Sống chết trước mắtTrời đêm mênh mông, gió nhẹ khẽ thổi, bầu trời đen tĩnh mịch, tiếng côn trùng vang vọng trên cánh đồng bao la, du dương động lòng người.
63 Chương 63: Thông minh tài trí (1)Quả nhiên, dưới ánh mắt công kích của Tô Tất, Vệ Lăng Phong chỉ có thể chịu thua, hắn bất đắc dĩ bỏ cuốn sách xuống, hai ngón tay thon dài khẽ day day huyệt thái dương, ngắm mắt lại ngửa người trên ghế, nói: «Nàng đang nhìn gì vậy?»Mái tóc dài đen mượt của Tô Tất lộ ra, càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng.
64 Chương 64: Bước ngoặt tình cảm (1)Tô Tất còn chưa mở miệng, An Á đã dùng vẻ mặt tò mò nhìn Tiết Tuyền Y nói: «Ngươi đến đây làm gì?»Không thể không nói da mặt của Tiết Tuyền Y quả thực rất dày, dường như trước đó giữa các nàng chưa từng xảy ra chuyện gì, một chút khúc mắc cũng chưa có, nàng cười nói, «Ta thấy các ngươi ở đây náo nhiệt như vậy, nên mới đến a, các ngươi không hoan nghênh ta sao?»Làm thế nào mà hoan nghênh cho được.
65 Khu vực săn bắn rất trống trải, nhưng lại xuất hiện một con tuấn mã trắng như tuyết, bộ lông bóng mượt, óng ánh dưới ánh mặt trời, người tinh mắt vừa nhìn đã biết là ngựa tốt thế gian hiếm có, mặc dù ngựa ngang ngược khó thuần, nhưng lại thập phần linh khí.
66 Trận cuối cùng, ánh mắt mọi người đều tập trung về một hướng, lúc đầu mọi người đều tò mò, đều muốn biết cuối cùng ai là người thắng. Nhưng giờ không chỉ là sự tò mò nữa, mà là trận đấu giành tôn nghiêm giữa hai quốc gia.
67 Ngay sau đó, Nhiếp Thanh Nhiên tiến đến gần nàng, ngồi xuống, một tay cầm thảo dược đã bị dã nát, tay kia cầm một thanh chủy thủ đã được nung nóng khử trùng, nở nụ cười ôn hòa nói: «Vết thương trên người nàng ngâm nước cả đêm, phải xử lý một chút, vốn cho nàng dùng mê dược, định làm lúc nàng ngủ, nhưng không ngờ nàng lại tỉnh nhanh như vậy, nên cũng không còn cách nào khác.
68 Trong lòng Vệ Lăng Phong cả kinh, cắn răng nói: «Nàng……Nàng vậy mà lại biết. »Không nói cho nàng, là vì sợ nàng sau khi biết sẽ không chịu nổi, nhưng nàng lại dùng ngữ khí nhẹ như lông hồng mà nói ra.
69 Nhìn thấy đám sát thủ đang lao xuống như mưa, phản ứng đầu tiên của Tô Tất là kinh ngạc, sau đó vứt lá sen xuống đất, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên người Vệ Lăng Phong.
70 Câu đầu tiên trong bức thư chính là, có thể vào đến tận đây, ta biết ngươi cũng là người xuyên không. Nhan Thanh tiền bối…. . Người biết ta cũng là người xuyên không, chẳng phải chứng tỏ người cũng là người xuyên không sao? Tô Tất cúi đầu tiếp tục đọc.
71 Suy nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu Vệ đế, về phần thực hiện thì còn nhiều vấn đề cần phải cân nhắc, bởi vì phế thái tử dù sao cũng là đại sự quốc gia, huống chi giờ đang là thời kỳ phong ba bão táp, hắn không cho phép xuất hiện sai sót.
72 Thái tử đỏ mặt, hốt hoảng chạy trốn, nhưng không sao, Tô Tất còn có một mục tiêu khác cần trả thù, nhìn tình hình bây giờ, dược hiệu cũng nên phát tác rồi.
73 Nhiếp Vũ Sương tìm đến Nhiếp Thanh Nhiên, dẫn theo một đoàn cao thủ Bắc Di quốc, mà Vệ Lăng Phong cũng dẫn theo những sát thủ cấp cao nhất Vô Ảnh Lâu, hai bên hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, số lượng cường giả Nam Lăng quốc không nhiều lập tức bị diệt gọn, chỉ để lại vài tên bát cấp với cửu cấp.
74 Bọn người Tô Tất ngồi ở bàn dành cho đệ nhất thượng khách, người ngồi ở bàn dành cho đệ nhị thượng khách Tô Tất cũng biết, không phải ai khác, chính là người lúc trước bị Tô Tất ngược đến xây xẩm mặt mày, Nhị hoàng tử Nam Lăng quốc Phong Cẩn, hắn không trốn về Nam Lăng quốc, ngược lại tiết lộ thân phận, nhận được đãi ngộ cao nhất Đông Vân quốc.
75 «A –!» Mộ Dung Hinh thét lên một tiếng tê tâm phế liệt. Tốc độ của tiểu tuyết hồ nhanh đến kinh người, trong khoảng thời gian chớp lóe, đã lại nằm trong ngực Tô Tất, chỉ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xù lông cùng đôi mắt tà tà hẹp dài, ánh mắt nhìn Mộ Dung Hinh như đang xem kịch vui.
76 Thái hậu muốn chọn sườn phi cho Ninh vương? Tô Tất sau khi nghe được một câu đó, đáy lòng thầm cười lạnh, người thái hậu muốn chọn…. . cả thái hậu cùng Tô Tất đều tự hiểu mà không nói ra, không chỉ đích danh người nọ.
77 Không đợi Vệ Lăng Phong trả lời, hắn đã nhận được mật chỉ của Vệ đế, muốn hắn đi Giang Nam, một tháng mới có thể trở về. Tô Tất mơ hồ cảm thấy việc này có chút kỳ quái, nhưng nguyên nhân cụ thể lại không nghĩ ra.
78 «Buông bàn tay bẩn thỉu của các ngươi ra, ta tự đi được. » Tô Tất thờ ơ cười, không nhanh không chậm bước ra khỏi cửa lao. Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của Tiết Tuyền Y, ai cũng sẽ không đoán được Tô Tất lúc này đang đi đến hình phòng.
79 Tô Tất quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu niên xinh đẹp lẳng lặng đứng ở đó, mắt như thu như nguyệt, môi nở nụ cười ôn nhu như ngọc, như hoa đào tháng ba lãnh đạm say lòng người.
80 Thế nhưng, Nhiếp Thanh Nhiên lại thản nhiên nở nụ cười, mắt không chút gợn sóng hiện lên một tia đùa cợt: «Điều đó đương nhiên là không thể. »«Ngươi – hừ!» An Á đảo tròn mắt.