121 Trong nơi sâu nhất của khu rừng, tựa như chưa bao giờ có người qua lại, nơi nơi đều đầy thần bí, những thứ thực vật chưa từng thấy, đi đường còn có thể nghe tiếng dã thú gọi bạn, thi thoảng còn phát hiện một vài thứ thực vật màu sắc rực rỡ dưới chân.
122 Diệp Tiểu Thiên nói:- Ngưng Nhi cô nương, ngươi còn nhớ hôm đó khi ngươi lên Tam Lý Trang trên núi đã nhìn thấy gì không? Chính là một cô bé đứng trên xe.
123 Diệp Tiểu Thiên bỗng nhớ lại, hắn đã từng nhìn thấy giáo đường do giáo sĩ người phương Tây xây dựng. Tuy quy mô giáo đường ấy còn xa mới đuổi kịp ngôi thần điện này, thậm chí còn có thể nói là cũ kỹ tồi tàn, nhưng kiến trúc thì rất giống với ngôi thần điện này.
124 Diệp Tiểu Thiên mơ hồ nói:- Cha nuôi, cha nuôi cái gì?Cách Đóa Lão thấy hắn không hiểu tiếng Miêu, suy đoán hắn cũng không hiểu phong tục của người Miêu, bèn cười giải thích một hồi cho hắn.
125 - Cao Đích, Cao Đích. . . (chap trước bị sót chữ Đích, hic)Thần thị tôn giả lẩm bẩm nhắc lại từ này, chợt có vẻ như đã hiểu ra, Diệp Tiểu Thiên thấy Thần thị tôn giả hiểu ra liền có chút kinh ngạc, nghĩ thầm: “Rốt cuộc là tính toán cái gì? Nếu nói là vì nghe thấy cái tên thần tôn xa lạ, lại cổ quái như vậy cho nên kinh ngạc thì còn miễn cưỡng chấp nhận được.
126 Lần này có thể đâm trúng tử huyệt của Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên há to miệng, cười khổ thở dài một hơi, nói:- Ài, hôm nay ta muốn dỗ cũng không có cơ hội.
127 Thoạt nhìn An Nam Thiên như dự tính biên lại từ ngữ, y dùng quạt xếp gõ lòng bàn tay, suy nghĩ một lát rồi dùng điệu hát sơn ca nói:- Thái Dương muội muội sinh ra ngoan ngoãn, váy màu xanh da trời thêu giày hoa, hai mắt giống như nước suối nguồn, chảy khắp chín đầm mười tám vịnh.
128 *Cổ: con sâu độcLồng ngực của Mao Vấn Trí nhô cao, làn da đã biến thành màu tím đen, giống như có một con quái thú dẫy dụa muốn bò lên đang không ngừng nhúc nhích ở bên dưới da vậy, làm cho đám da đó lúc lên lúc xuống, trông vô cùng đáng sợ.
129 Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên hỏi:- Vì sao Thái Dương muội muội lại muốn hạ độc Mao Vấn Trí?Triển Ngưng Nhi nhìn Mao Vấn Trí chép miệng đáp:- Vậy ngươi phải hỏi y rồi.
130 Cách Cách Ốc thấy Mao Vấn Trí kiêu căng như vậy, bất giác nổi giận, lập tức quay người quát:- Ngươi đứng lại đó cho ta. Hai tên thị vệ áo trắng vừa thấy trưởng lão giận dữ, lập tức rút đao xông tới.
131 Diệp Tiểu Thiên vốn tưởng rằng tên tiểu nhân khẩu Phật tâm xà mà Triển Ngưng Nhi nhắc đến kia nhất định là một thường dân đầu trâu mặt ngựa, ai ngờ từ trong rừng đi ra một nam nhân trung niên anh tuấn, thành thục, tiêu sái, rất có mị lực.
132 Diệp Tiểu Thiên "ôi" một tiếng, ôm lấy mông nói:- Ngươi còn nói ngươi không hung. . . Triển Ngưng Nhi hừ lạnh:- Cái này mà kêu là hung? Cái này vẫn là nhẹ! Đi, dự tiệc đi, nhớ kỹ, lát nữa, ăn nhiều đồ ăn ít uống rượu, lời không nên nói thì đừng nói lung tung, hết thảy xem ánh mắt ta mà làm việc.
133 Diệp Tiểu Thiên nghe xong câu đó, hoảng sợ nhìn lại Triển Ngưng Nhi, thì thấy Triển Ngưng Nhi vẫn ngồi ở đó, cầm chén rượu trong tay không nhúc nhích, khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn duy trì một thần sắc không đổi, đến cả con mắt cũng không chớp lấy một cái.
134 Trên sườn núi, Diệp Tiểu Thiên nhìn bãi cỏ trống vắng than thở nói:- Dương Thiên vương thật là phô trương, ca vũ, cẩm y hoa trướng, trong giây lát, dường như đã tạo nên một giấc mộng đẹp, hoa lệ, cái gọi là Vương hầu cũng chỉ có như thế này chăng?Triển Ngưng Nhi bĩu môi, khinh thường nói:- Rất giỏi sao, nếu như ta muốn, ta cũng có thể.
135 Thần phi kia quả nhiên là phụng mệnh Tôn giả đến mời Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên đi theo nàng leo lên thuyền nhỏ đi vào dưới chân Thần điện. Sau khi lên bờ men theo thềm đá đi lên, Thần phi không hề dẫn hắn vào đại điện mà là đi một vòng ra phía sau đại điện.
136 Diệp Tiểu Thiên sợ hãi nói:- Ngài. . . ngài biết “Tha tâm thông”? *Nếu có người động tâm niệm trong đầu trước mắt lão, lão đều lập tức biết rõ, đây là một việc đáng sợ đến nhường nào?(*khả năng đọc/biết suy nghĩ của người khác)Tôn giả giật mình đáp:- Tha Tâm thông?Ngay sau đó lại mỉm cười nói:- Phật gia lục thông.
137 Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy Đường Du Hiểu xuất hiện thì biết rõ Dương Ứng Long vẫn luôn phái người theo dõi hành động của hắn, rơi vào đường cùng nên đành phải kiên trì bám theo “Bạch Tiểu” Hiểu đến nơi ở của Dương Ứng Long.
138
139
140