61 May mắn thay, thấy gió đổi hướng là bản lĩnh thật đáng buồn gần đây cô được bồi dưỡng, vì thế cô trừ giả cười lực bất tòng tâm ra, quyết định trợn mắt nói nói dối: “Muội vừa rồi nói chuyện Cửu huyền thiên la” Ánh mắt sắc bén thu lại, mặt anh không chút thay đổi lại vung lợi kiếm trong tay lên, quái vật xung quanh lúc nhận công kích sắc bén đều ngã xuống đất.
62 Ngay khi cô tích xấu hổ thành giận, tính hủy bỏ đề nghị, khung giao dịch lại đột nhiên biến mất, hệ thống nhắc giao dịch thành công. Miên Miên sửng sốt, nghi ngờ nhìn chằm chằm màn hình.
63 “Không bán, không bán! Người nghèo tránh ra! Không có tiền còn mua Thạch đầu cao cấp làm gì, mặc quần áo suông tiếp tục ra giang hồ đi! Đi đi đi!” Vẻ mặt chủ quán thứ bảy không kiên nhẫn đuổi khách.
64 Nhưng mà Tử Y Nữ Hiệp yếu đuối nhỏ nhoi, lại như một đóa dâm bụt phiêu dạt trên biển rộng mênh mông, lập tức đã bị sóng biển mãnh liệt dâng lên nhấn chìm, không có sức giãy dụa, tất cả cảm xúc về không.
65 Sau khi tới điện Lăng Tiêu, Miên Miên nhảy xuống khỏi phi kiếm, nghẹn họng nhìn trân trối đám đông phía trước. Trời ạ…… Số người dự thi cũng quá nhiều đi, ở giữa biển người mênh mông, cô gần như tìm không ra Truyền Tống Trận ở nơi nào.
66 Lúc này trên màn hình của cô xuất hiện một tin tức hệ thống: [Hệ thống] Số lượng giết người của bạn hiện tại là 1. Miên Miên nhìn đến những lời này, cảm giác rất mới mẻ.
67 Thế nhưng, Lăng Chi Dục cũng không có ý ra tay, lời nói ra khiến người ta rất bất ngờ: “Hai vị, ta có một chuyện muốn nhờ. Hy vọng hai người có thể lắng nghe ta nói” Thái độ thành khẩn của anh ta khiến lòng cảnh giác của Miên Miên thoáng buông xuống, nhưng mà, có chuyện muốn nhờ? Rốt cuộc là chuyện gì? “Nói đi” Thượng Quan Ám Ảnh nói.
68 Trên mặt Miên Miên hiện ra thần sắc vô cùng kinh ngạc, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên lời nói Nhất Kiếm Thiên Hạ từng nói với mình. Về phần Thượng Quan Ám Ảnh, ta sẽ nghĩ biện pháp giảm nhuệ khí của hắn…… Trong phút chốc, cô đã hiểu được phía trước đang xảy ra chuyện gì.
69 Nhất Kiếm Thiên Hạ cũng hiểu được đạo lý này, cho nên hắn vừa thấy Lăng Chi Dục nói như vậy, lập tức đình chỉ công kích: “Anh họ, vậy nhờ anh rồi. Không cần thủ hạ lưu tình, giết hắn đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ha ha ha!” “Xin hay không xin anh không biết, nhưng anh dám cam đoan, trận PK này, anh nhất định thắng rồi” Lăng Chi Dục âm hiểm cười nhẹ, tiến lên tiếp tục nói “Đến lúc đó trên màn hình sẽ xuất hiện cái gì? Người chơi Lăng Chi Dục PK với Thượng Quan Ám Ảnh, Thượng Quan Ám Ảnh không địch lại lực này, hết máu mà chết? Úi chà…… Nếu thật sự xuất hiện những lời này, phản ứng của mọi người nhất định vui lắm nhỉ?” Đến lúc đó người trong trò chơi sẽ biết, hắn, Lăng Chi Dục, mới là cao thủ PK đệ nhất bảng xếp hạng.
70 “Ngu ngốc” Miên Miên thấy thế mắng nhỏ một tiếng, hàm răng không tự giác chà đạp môi đỏ mọng vô tội, mắt tròn nhìn chằm chằm màn hình tràn đầy thần sắc hỗn loạn phức tạp.
71 …… Trong truyền thuyết, phượng hoàng là sứ giả hạnh phúc của thế gian, mỗi năm trăm năm, nó tích lũy lại những điều không vui và ân oán cừu hận của thế gian, lao vào ngọn lửa cháy hừng hừng, đốt cháy thành tro tàn, lại từ tro tàn giành được sinh mạng mới.
72 Thời điểm đi làm, ánh mắt Miên Miên dại ra nhìn màn hình máy tính, ngón tay cầm bút cảm ứng đã bãi công 9 phút 28 giây. Chỉ tiếc chủ nhân ngón tay một chút cũng không ý thức được sự thật này, hồn vẫn bay ra ngoài trời như cũ.
73 Mặt Hỏa Nhạ không chút thay đổi, tựa hồ không phát hiện ra khác thường của cô, chính là giữa hai hàng lông mày, lặng yên nổi lên hai nếp nhăn: “Cô Nguyễn, cô không nên quấy rầy thời gian làm việc của người khác, hy vọng cô lần sau có thể chú ý một chút” “Vâng” Rất khẽ, rất ngoan trả lời.
74 Bề ngoài cửa hàng trang hoàng tinh xảo thanh nhã, bên trong quả nhiên cũng sạch sẽ thoải mái, ánh đèn làm say lòng người. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Miên Miên nhìn chằm chằm menu, phát hiện giá cả trên đó cũng làm say lòng người.
75 Giọng nói tuy rằng rất êm tai, nhưng mà ở bầu không khí an lành hòa nhã của nhà hàng vẫn vô cùng chói tai, trải qua đấu tranh, Miên Miên nghiến răng, ra sức ấn nhận cuộc gọi: “Alo, mẹ à? Có chuyện gì sao?” Cô nghiêng người, cố ý giảm âm lượng đến thấp nhất.
76 Hỏa Nhạ lấy di động, con ngươi đen thâm thúy âm u trầm mặc dừng ở màn hình, một hồi lâu không có lên tiếng. Lông mày tuấn lãng, lại khẽ nhíu chặt, cuối cùng cũng nói qua kẽ răng: “Anh ta lớn lên giống như một củ tỏi!” Lời bình tinh luyện, ngắn gọn, sắc bén, cũng mang theo sự ghét bỏ nhàn nhạt.
77 Sau khi “Hồng Môn Yến” [1] qua đi vài ngày, thiên hạ thái bình, năm tháng bình yên. Đêm nay sau khi Miên Miên login, nhận được tin nhắn của Thượng Quan Ám Ảnh: Sau khi login đến Vọng Nguyệt Nhai, có việc.
78 “Vậy, vậy……” Miên Miên gấp đến độ vò đầu bứt tai, suy nghĩ rồi ra kết luận “Quên đi! Muội không cần!” Một quyết định làm cho lòng người đau đớn! Thượng Quan Ám Ảnh dừng một chút, lại mở miệng lần nữa: “Cho dù nàng bỏ qua phần thưởng, cũng phải đem chứng minh thư của nàng cho bộ phân phục vụ khách hàng, sau đó thông qua một quy trình nhất định đi bỏ qua việc lĩnh thưởng.
79 Sáu giờ chiều, cô nhìn đồng hồ, bắt tay vào làm cơm tối. Bảy giờ tối, cô nằm ở sô pha xem TV, xem lướt qua các chương trình từ CCTV1 đến CCTV12 một lần, sau đó nhìn đồng hồ treo tường lần thứ hai bảy.
80 Tiểu Lương ngồi ở một bên nghe vậy, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nghĩ rằng Tổng thư ký ngài năm nay cũng gần ba mươi, “Tiểu Phương” có lẽ từ bỏ đi…… Nhưng mà Miên Miên hay hiền lành nghe theo ý người khác, nhu thuận nói: “Phương Phương, chị tìm em có chuyện gì không?” Cô quả thật nghĩ không ra Trần Phương tìm mình có thể có chuyện gì, phòng thư ký và bộ phận trang trí xưa nay không có gì mà đồng thời xuất hiện, hai người bình thường cũng chỉ là biết sơ sơ.