21 Vũ Văn Thiên đứng nơi cửa thạch thất, chiếc áo màu bạc lấp lánh, tức khắc mang đến bầu không nghiêm lạnh. Bách Lý Hùng Phong chưa từng gặp Vũ Văn Thiên bao giờ, song cái nhìn đầu tiên vào gương mặt lạnh lùng và nghiêm nghị kia, chàng liền cảm thấy ngay được vẻ cao ngạo và uy nghiêm của ông, không khỏi giật mình, chầm chậm nghoảnh mặt đi.
22 Thân hình Vũ Văn Thiên nhấp nhoáng, không kịp để cho Lữ Vi Hóa kịp tránh né, thanh trường kiếm luôn cả vỏ đưa ra, đã gác lên vai Lữ Vi Hóa. Lữ Vi Hóa chẳng chút biến đổi sắc mặt, để cho Vũ Văn Thiên gác thanh Xích Dương kiếm lên vai, thản nhiên nói :- Thuộc hạ chẳng dám dối gạt Sơn chủ.
23 Tiếng nói ấy vọng vào tai Vũ Văn Thiên tựa như tiếng sấm rền, khiến màng nhĩ y nhức nhối. Vũ Văn Thiên rúng động cõi lòng, bàn chân chững lại trên đỉnh đầu Phật Điên hòa thượng ra chiều phân vân.
24 Dĩ vãng vô vàn đau thương quấn chặt cõi lòng khiến cho Quan Mộng Bình hồi lâu vẫn chưa từ trong hồi ức thức tỉnh. Ánh mắt bà nhìn vào khoảng không gian vô tận, tình cảm của bà cũng bay xa, bao mộng đẹp vỡ vụn, bao ái ân ngọt ngào trong ký ức bà tưởng chừng như đã cách xa hàng mấy thế kỷ.
25 Trời hừng sáng, ánh bình minh đầu tiên soi xuống đỉnh núi Ba Nhan Khách Lặc phủ đầy tuyết trắng, phản chiếu ánh sáng màu bạc vô cùng rực rỡ. Đàn chim ưng liệng vòng trên không, đang xòe rộng đôi cánh sắt tìm mồi, lúc thì lượn xuống thấp bay vòng vòng trên cánh rừng tùng xanh ngát, lúc lại theo gió núi vút lên trời cao ngất, càng tạo thêm nhiều sinh khí cho buổi bình minh hơn.
26 Bách Lý Hùng Phong chưa đến cửa động, đã nghe trên không vọng đến tiếng chim ưng kêu. Chàng ngước lên nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ áo đỏ ngồi trên lưng con ưng xám dẫn đầu, mấy mươi con chim ưng theo sau từ phía bên kia lao tới nhanh như chớp.
27 Ngôi nhà đá âm u nằm cạnh một con rạch nhỏ, cánh cửa đá có gắn vòng sắt đang mở toang. Bên trong vọng ra tiếng cãi vã nhau, tiếp theo liền nghe thấy một tiếng quát lớn, Kiều Thiên Bích từ trong nhà đá lao ra, mặt nàng đầy vẻ tức giận nói :- Ai mà cần, cái quân thối tha không biết điều.
28 Như tựa sấm nổ ngang tai, Bách Lý Hùng Phong thừ ra hồi lâu vẫn chưa dám tin vào câu nói vừa nghe được. Chàng lẩm bẩm :- Phích Lịch Thần Quyền Quan Sơn! Quan Sơn, Phích Lịch Thần Quyền.
29 Thời gian chẳng rõ trôi qua đã bao lâu, Bách Lý Hùng Phong mở bừng mắt, đầu óc hãy còn nằng nặng, song cảnh tượng xảy ra vừa qua vẫn còn in rõ trong tâm trí.
30 Cánh rừng rậm rạp thâm u, dưới ánh trăng nhạt nhòa, theo từng cơn gió đêm lạnh đung đưa cành lá, tựa hồ như những hồn ma vươn tay ra bắt người để ăn thịt, trông vô cùng rùng rợn.
31 Vệ Lãnh Hồng vừa nhào vào lòng Bách Lý Hùng Phong liền bị chàng siết chặt, cơ hồ muốn ngạt thở. Bao năm nay nàng đã khao khát được một người đàn ông như Bách Lý Cư siết chặt trong vòng tay, nàng thà chịu bị siết chết như thế, chết trong vòng tay của người mình yêu thì đủ sung sướng lắm rồi!Giờ đây, thần định mệnh cuối cùng đã rủ lòng thương hại nàng, khiến nàng lại một lần nữa được nằm trong vòng tay người yêu.
32 Mặt chàng co thắt dữ dội, đau khổ rên lên :- Ta còn là con người nữa không?Cánh tay run lên lẩy bẩy khiến chiếc khăn rơi xuống đất. Một nỗi đau khổ ghê gớm giằng xé con tim, chàng vò đầu bứt tóc lẩm bẩm :- Ta phải làm sao đây? Ta phải làm sao đây?Lúc này, chàng thật muốn đâm đầu vào vách chết cho rảnh nợ.
33 Kiều Thiên Y cắn răng đáp :- Dẫu thế nào thì tôi cũng không thể để cho ông gia nhập vào vây đánh y!Tôn Ngọc Kỳ cười khẩy :- Lão phu không muốn hơn thua với hậu bối, nhưng trường kiếm của lão phu lại không có mắt.
34 Bách Lý Hùng Phong điên cuồng lao vào trong rừng, chàng vốn chỉ muốn trốn tránh Kiều Thiên Y nên tiềm thức đã thúc chàng phải lựa chọn nơi được phủ che, vì vậy chàng xông vào khu rừng rậm rạp.
35 Trong cơn mơ màng, Bách Lý Hùng Phong tưởng chừng như có một cánh chim bay thẳng về đến Vạn Câu động, tha thiết cất tiếng gọi :- Sư phụ. . . Nhưng không nghe thấy tiếng sư phụ trả lời, chàng cảm thấy lòng se thắt, quỳ xuống trước mặt sư phụ.
36 - Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ. Các vị hãy đi thôi, cửa Phật rộng mở nhưng khó độ người vô duyên. Địa ngục có lối chuyên thu loài quỷ tính ác. Thiện tai!Bọn người Hồi Lỗ lạt ma như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, thấy tâm thần ngây ngất, toàn thân vô cùng sảng khoái.
37 Bỗng nghe Quan Mộng Bình hét lớn :- Bạch lão hãy ở lại! Lam Tinh, Lam Vũ mau theo ta!Bóng người nhấp nhoáng, Quan Mộng Bình đã phi thân vào trong bảo.
38 Vũ Văn Thiên chẳng thèm ngó ngàng đến Bạch Vân Ngạc, đôi mắt rực hung quang nhìn quét khắp hiện trường, dừng lại trên người Độc Thánh Giả, cười nói :- Tôn giả từ xa đến, xin thứ cho Vũ Văn Thiên đã thất nghinh.
39 Tiếng Phật hiệu như vọng đến từ cõi chân trời, lại như gần ngay trước mắt. Đồng thời, mùi đàn hương thoang thoảng theo gió bay tới. . . Lập tức hiện trường nhốn nháo cả lên, tiếng gào thét, tiếng kêu la inh ỏi.
40 Vũ Văn Thiên gác tay lên trán :- Đã đến lúc chúng ta chỉnh đốn lại hàng ngũ rồi!Lữ Vi Hóa chợt nhác thấy một nụ cười nham hiểm vút qua mặt Độc Thánh Giả, như tia nắng xuyên qua áng mây mù rồi đột ngột tắt lịm ngay.