21 Lúc còn trẻ, Phương Tuyết Mai rất vui vẻ, còn chưa bị phát tướng, dáng người cũng uyển chuyển như Phương Hiểu Quỳ. Nhưng bởi vì gia cảnh cô ta không tốt, lại chỉ có bằng cấp hai nên Nhà họ Thẩm vô cùng phản đối hôn sự của cô ta với anh cả Thẩm Tự Chước.
22 Edit: Trần Thu Lệ
Lương Kính Xuyên dời cái bàn đến phía dưới bóng đèn, đạp lên cái ghế, giơ chổi phất mạng nhện dính phía trên. Đàm Như Ý cũng định làm như vậy nhưng bị Lương Kính Xuyên lời lẽ chính nghĩa ngăn cản: "Cô giáo Đàm, cô lau bàn giáo viên là được rồi.
23 Edit: Trần%Thu$Lệ
Đàm Như Ý trầm mặc hồi lâu, trong lòng thoáng qua ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng cúi đầu nhìn ngón tay của mình, nhẹ giọng cười cười, " Anh Thẩm này, về sau anh cũng đừng nới giỡn như vậy nữa, nghe khó chịu.
24 Edit: Thu Lệ
Ăn xong cơm tối, Thẩm Tự Chước đi rửa chén dọn dẹp phòng bếp như thường lệ. Đàm Như Ý ngồi trên ghế sa lon, vừa ăn dâu tây vừa lật sách Thẩm Tự Chước bày trên bàn.
25 Thẩm Tự Chước nhất thời không tiếp lời, yên lặng chốc lát chợt nắm chặt tay Đàm Như Ý đang đặt trên đùi.
Lông mi Đàm Như Ý khẽ run, trải qua một phen nhớ lại cô đã bắt đầu tin tưởng, ba từ “Có thể thích” của Thẩm Tự Chước cũng không phải lấy cớ nói nhăng nói cuội để cho cô một lý do —— nếu thật là lấy cớ thì không khỏi ngu xuẩn quá rồi.
26 Edit: Thu Lệ
Vậy mà trước lúc nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, Thẩm Tự Chước vẫn liên tục tìm kiếm đường dây cung ứng, cuối cùng cũng có manh mối, thời gian bàn bạc vừa vặn sắp xếp vào buổi chiều mùng một.
27 Vậy mà trước lúc nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, Thẩm Tự Chước vẫn liên tục tìm kiếm đường dây cung ứng, cuối cùng cũng có manh mối, thời gian bàn bạc vừa vặn sắp xếp vào buổi chiều mùng một.
28 Đàm Như Ý đứng một lúc lâu trên sân thượng, giữa sườn núi đối diện lóe lên mấy ngọn đèn dầu, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, bóng đêm cũng tinh khiết, trên bầu trời đêm điểm vài ánh sao thật cô đơn, khoảng cách lẫn nhau thật xa.
29 Edit: Thu Lệ
Hạ Lam cười rộ lên, "Sớm nên gửi cho anh mới phải, bận rộn một chút nên quên mất —— Như Ý đâu?"
"Đi mua thức ăn. "
Hạ Lam vào nhà cùng hàn huyên với Ông nội Đàm.
30 Edit: Thu Lệ
Đàm Như Ý nhắm hai mắt lại, nhất thời tâm tư khó dằn.
Tuy cô tự nhận trong lòng có chứa mấy phần mong đợi, nhưng rốt cuộc vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bất kể là trên sinh lý hay trong lòng.
31 Edit: Thu Lệ
Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Tự Chước đứng đó một lúc lâu, từ trong túi móc tờ giấy mình vừa vội vàng giấu ra. Anh cũng chỉ đi thư phòng tìm quyển sách, vừa cúi đầu liền nhìn thấy một tờ giấy màu trắng bên cạnh thùng rác.
32 Thẩm Tự Chước không khỏi liếc mắt nhìn Đàm Như Ý.
Mấy ngày nay chuyện nhập hàng chính thức đi vào quỹ đạo nên vẫn bận rộn đến tối mò, hằng ngày thời gian nhìn thấy Đàm Như Ý chỉ nửa tiếng đồng hồ, chưa nói được hai câu đã phải đi nghỉ ngơi.
33 Edit: Thu Lệ
Quấn quít một lát, Đàm Như Ý lại nhớ tới một chuyện khác, "Anh Thẩm, anh nới chị dâu hôm nay là sinh nhật Đàm Cát hả?"
Thẩm Tự Chước lắc đầu.
34 Bùi Ninh cũng chỉ cười cười không trả lời, dường như cho rằng cô đang cố ý giả bộ ngu. Hai người đều che dù nên đứng cách nhau một khoảng cách. Bùi Ninh nhìn cô: "Tớ mời cậu ăn cơm tối nhé.
35 Edit: Thu Lệ
Lúc trở về thì trời đã tối. Dòng xe chạy, ánh đèn đường đã bị nước mưa khúc xạ thành hình dáng méo mó, từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài sáng chói hoa lệ, giống như đang di chuyển qua con sông.
36 Edit: Thu Lệ
Một giáo viên bên cạnh không khỏi hâm mộ, cười nói: "Vừa hoa hồng đỏ, vừa hoa hồng trắng, sinh nhật cô giáo Đàm thật đặc sắc. "
Đàm Như Ý có chút xấu hổ, Bùi Ninh tặng cho cô bó hoa này giống như phỏng tay, khiến cô chỉ muốn ném vào thùng rác thật nhanh.
37 Edit: Thu Lệ
Đàm Như Ý hơi cúi đầu xuống gạt mái tóc qua một bên, lộ ra cần cổ sáng bóng. Ánh mắt Thẩm Tự Chước sâu thẳm, yên lặng nhìn chốc lát mới nhận lấy dây chuyền đeo lên, vòng tay ra sau cổ cô nhẹ nhàng cài móc.
38 Edit: Thu Lệ
Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ trời thề thốt cũng không bằng một câu "Bà Thẩm" như vậy. Không khỏi nhớ tới mới vừa rồi, cô không chịu nổi thì giọng nói hơi thở giống như đều đứt đoạn, vẫn gọi anh là "Anh Thẩm", kết quả ngược lại càng khiến anh thêm dùng sức, giống như là cố ý muốn muốn ức hiếp cô.
39 Edit: Thu Lệ
Mặc dù Đường Thư Nhan nói muốn thẳng thắn với Thẩm Tự Chước nhưng mãi cho đến khi trường học Đàm Như Ý nghỉ hè cũng không có chút động tĩnh nào.
40 Dưới cầu nước chảy róc rách, giội vào đá. Cuối cùng Đàm Như Ý tỉnh táo tinh thần lại từ trong rối rắm hỗn độn, trán cô áp thật chặt vào trong lồng ngực của Thẩm Tự Chước nhỏ giọng nói: "Em sẽ không đi tìm cái chết, lúc trước còn có nhiều khó khăn hơn cũng vượt qua được.