Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cưới Lâu Sẽ Hợp Chương 30: Chương 28

Chương trước: Chương 29: Chương 27



Edit: Thu Lệ

Đàm Như Ý nhắm hai mắt lại, nhất thời tâm tư khó dằn.

Tuy cô tự nhận trong lòng có chứa mấy phần mong đợi, nhưng rốt cuộc vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bất kể là trên sinh lý hay trong lòng. Đối với sự việc này cô vẫn luôn ôm tinh thần dâng hiến, cá nhân cô hiểu rất rõ tính cách của mình, cũng không phải là người cầm được thì buông được, nên không thể hoàn toàn tách rời tinh thần và thân thể ra được.

Trong lòng tự hỏi, nếu lúc này vội vàng xảy ra chuyện đó, cô khó sẽ không cảm thấy hối hận. Cô không tự tin vào tính tình vốn dĩ luôn tự ti của mình, cảnh này khiến cô vẫn không thể tin tưởng Thẩm Tự Chước đã chuẩn bị sẽ sống cùng cô cả đời.

Nói cho cùng, khoảng cách lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên đến bây giờ chỉ mới hơn nửa năm, mà những tháng ngày sống chung tính đi tính lại cũng chỉ có hai tháng. Thời gian như vậy để xác định quan hệ yêu đương cũng không tránh khỏi có vẻ không đủ thận trọng, huống chi hai người lại phát triển từ xa lạ.

Nghĩ như thế, không khỏi cảm kích Thẩm Tự Chước quân tử lỗi lạc.

——

Ngày hôm sau Đàm Như Ý vừa mở mắt ra, liền xoay người nhìn về phía Thẩm Tự Chước còn đang ngủ say. Trong nắng sớm trong suốt, mặt mày anh trong sáng, vẻ mặt trầm tĩnh. Đàm Như Ý nhìn nhập thần, chợt thấy mí mắt Thẩm Tự Chước giật giật rồi từ từ mở mắt ra. Ánh mắt Đàm Như Ý nhất thời không biết để đâu, vừa vặn chống lại tầm mắt của Thẩm Tự Chước.

Yên lặng một lát, Thẩm Tự Chước nói: "Chào buổi sáng."

Đàm Như Ý nhẹ giọng cười một tiếng, "Chào buổi sáng."

Vừa thầm đếm giây, Thẩm Tự Chước chợt ngồi dậy tiến về phía trước, cúi đầu hôn lên môi Đàm Như Ý một cái. Đàm Như Ý vội vàng đưa tay đẩy, "Vẫn…. Vẫn chưa rửa mặt…”

Thẩm Tự Chước chợt nhếch miệng, nhẹ nhàng cười cười.

Đàm Như Ý nhất thời ngây ngẩn cả người.

Trong ấn tượng, cô chưa tưng thấy Thẩm Tự Chước cười như thế bao giờ. Anh là kiểu người làm gì cũng có bộ mặt phớt tỉnh, có lúc thực sự cảm thấy khách khí có thừa, nhiệt tình chưa đủ, thỉnh thoảng còn có vẻ cấm người lạ tới gần.

Đàm Như Ý chung sống với anh đã lâu nên thành thói quen, hoàn toàn không chú ý đến chuyện anh cười hay không.

Nhưng giờ phút này nhìn thấy nụ cười rõ ràng trên mặt anh, rốt cuộc mới hiểu được "Vân tiêu tạnh mưa màu triệt khu minh(*)" mà cổ nhân thường nói là quang cảnh như thế nào.

(*): Miêu tả cảnh tạnh mưa, bầu trời thoáng đãng

Cô có chút đờ đẫn, "Anh Thẩm, thành thật mà nói thì anh nên cười nhiều một chút."

Thẩm Tự Chước xoa nhẹ lên mái tóc rối loạn vì vừa mới ngủ dậy của cô một cái, "Tại sao?"

Đàm Như Ý ngồi dậy từ trên giường, nhìn anh, "Còn không phải bởi vì lúc anh không cười nhìn rất dữ tợn hay sao."

Thẩm Tự Chước đứng lên khom lưng chống mép giường, vây Đàm Như Ý giữa hai cánh tay, "Tối hôm qua có một vấn đề quên hỏi em."

Đàm Như Ý trừng mắt nhìn, "Cái gì?"

"Tại sao không trả lời tin nhắn của anh?"

Đàm Như Ý sửng sốt một chút, "Trả lời tin nhắn nào."

Thẩm Tự Chước nhìn mắt cô, "Em cứ nói đi?"

"À. . . . . . Cái này. . . . . . Đây là bởi vì. . . . . ."

Đàm Như Ý cố gắng tránh khỏi tầm mắt của Thẩm Tự Chước, nhưng lại khiến anh siết chặt cằm quay lại, "Không trả lời là vì không nhớ anh sao?"

Không tránh được nên cũng không né, ánh mắt cô lóe lóe, "Nhớ."

Ánh mắt Thẩm Tự Chước hơi trầm xuống, cúi đầu hôn cô rất sâu.

——

Hai người rời giường rửa mặt, Thẩm Tự Chước đưa Ông nội Đàm đến chỗ ở của Ông cụ Thẩm, còn Đàm Như Ý thì ngồi tàu điện ngầm đi làm.

Trước khi chia tay, Thẩm Tự Chước nói với cô: "Tan việc anh tới đón em."

Ông nội Đàm thấy vợ chồng son ân ái ngọt ngào, cười không khép miệng.

Ông cụ Thẩm nghe nói Ông nội Đàm muốn tới nên đã dậy thật sớm để chờ. Sau khi Thẩm Tự Chước đưa Ông nội Đàm đến nói buổi tối sẽ dẫn Đàm Như Ý tới đây ăn cơm tối xong liền đi làm.

Tước khi nghỉ ngày một tháng năm đã thi giữa kỳ, Đàm Như Ý dạy xong tiết thứ nhất liền trở về phòng làm việc chấm bài thi. Tâm trạng cô thoải mái nên hiệu suất làm việc cũng cao lên, chỉ dùng một tiết học đã chấm xong toàn bộ bài thi viết văn rồi.

Trước khi nghỉ trưa cô đã chấm xong

Loading...

Xem tiếp: Chương 31: Chương 29

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Đông Hạ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 8


Nhật ký 30 ngày của nam phụ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 3



Phu Quân Nhà Ta Là Thủ Phụ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11