Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cưới Lâu Sẽ Hợp Chương 40: Chương 38

Chương trước: Chương 39: Chương 37



Dưới cầu nước chảy róc rách, giội vào đá. Cuối cùng Đàm Như Ý tỉnh táo tinh thần lại từ trong rối rắm hỗn độn, trán cô áp thật chặt vào trong lồng ngực của Thẩm Tự Chước nhỏ giọng nói: "Em sẽ không đi tìm cái chết, lúc trước còn có nhiều khó khăn hơn cũng vượt qua được."

Thẩm Tự Chước càng ôm cô chặc hơn, cũng không nói chuyện sổ hộ khẩu, một lát sau dùng sức nắm tay cô, chỉ nói: "Cùng anh ăn chút gì đó nhé!"

Thẩm Tự Chước dắt cô đi dọc theo cầu lớn trở lại đường cái, đi một hồi nhìn thấy một tiệm mì. Gọi hai bát súp chua cay, ngồi xuống một cái bàn sạch sẽ dưới mái che ni - lon. Chỉ chốc lát sau, hai bát súp chua cay nóng hổi đã được bưng lên, Thẩm Tự Chước tách một đôi đũa ra nhét vào tay Đàm Như Ý.

Đàm Như Ý không thấy đói bụng nên chỉ ăn hai đũa. Cầm ly nhựa rót ly trà lạnh uống ừng ực ừng ực. Lá trà là loại rẻ tiền, có lẽ khui bì đã lâu nên uống vào có vị lạ.

Thẩm Tự Chước thấy cô ăn không vô, lại đứng dậy múc cho cô một bát trà gạo(*), đặt xuống cạnh tay cô, "Ít nhiều gì cũng ăn một chút."

(*): Trà gạo là đồ ăn nhẹ của người Hồ Bắc, Trung Quốc. Xem hình minh họa bên dưới!

Đàm Như Ý ngẹn cả lòng, vậy mà không muốn làm cho Thẩm Tự Chước lo lắng, không thể làm gì khác hơn là ăn hơn nửa bát.

Sau khi ăn xong, Thẩm Tự Chước dắt cô trở về. Bước chân Đàm Như Ý ngừng lại một chút, "Tạm thời em không muốn trở về, để ông nội nhìn thấy lại đau lòng."

Thẩm Tự Chước liếc nhìn cô một cái, liền kéo cô đi về phía cầu. Xe qua lại không ít nên hai người đi sát vào nhau. Dãy núi ở phía xa rất yên tĩnh, dưới bầu trời đêm, mấy ngọn đèn ở sườn núi càng hiện ra những bóng mờ nông sâu không đồng đều.

Thẩm Tự Chước đi phía trước, Đàm Như Ý bị anh dắt thật chặt, nhắm mắt theo đuôi. Đi tới một đầu khác trên cầu, Thẩm Tự Chước quẹo khúc quanh, dắt cô đi xong theo bậc thang để xuống bờ sông. Trên bờ sông phân tán đầy những cục đá vụn, nước chảy dưới ánh trăng phát ra ánh sáng nhạt.

Tiếng nước chảy vỗ vào đá, tiếng xe hơi ma sát qua mặt đất, tiếng nhà ai đang kêu đứa trẻ về nhà ăn cơm. . . . . . Tiếng kêu mơ mơ hồ hồ cách đây rất xa, giống như đang ở một không gian khác.

Bước chân của Thẩm Tự Chước dần dần chậm lại, ngón tay dùng thêm mấy phần sức lực, giọng nói trầm thấp vang lên, giữa tiếng nước chảy dường như trở nên xa xôi, "Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy em, cũng không hỏi có phải đã tìm đúng d/đ;l;q;d người chưa mà lanh chanh láu táu gặp mặt. Sau khi vào nhà, em run run giải thích với ông nội anh, khi đó anh nghĩ nếu ông nội anh từ chối thì không biết em sẽ làm sao? Sau đó em lại đến tặng đồ tết, một cô gái nhỏ mang theo một túi lớn đi lên từ lầu một, cũng không gọi người tới giúp một tay. Về sau nữa, chính là lúc anh cùng ba đi tìm em."

Thẩm Tự Chước nâng ánh mắt lên, nhìn dãy núi xa xa, "Anh không vui lòng đồng ý, nhưng cũng không phải là hết sức chống cự. Có lẽ nhìn thấy em cậy mạnh, cho nên không nhịn được muốn giúp một tay. Anh đã từng gặp rất nhiều cô gái bằng tuổi em gần như chưa từng trải qua sóng gió hoặc gặp phải thất bại to lớn, đơn giản chỉ là gây gổ với bạn thân hoặc chia tay bạn trai."

Trong lòng Đàm Như Ý lộ vẻ xúc động, "Anh Thẩm. . . . . ."

"Hãy nghe anh nói hết." Thẩm Tự Chước tiếp tục đi về phía trước, anh mang giày da, dẫm lên đá vụn phát ra tiếng vang cực kỳ nhỏ, "Sống hai mươi tám năm trên đời, anh đều trải qua những ngày hết sức nhạt nhẽo. Trừ chuyện cha mẹ ly hôn, thì cũng chưa từng trải qua sóng gió một lần nào. Tất cả mong muốn, chỉ cần anh nguyện ý thì có thể cố gắng đạt được, bất kể trường học cấp ba tốt nhất Sùng Thành, chuyên nghành anh yêu thích nhất hay là trường học mà anh học. Giống như chuyển động quán tính, nhất định phải xuất hiện một ngoại lực mới có thể đánh vỡ trạng thái này."

Anh dừng một chút, cúi đầu nhìn Đàm Như Ý, "Em chính là ngoại lực này."

Gương mặt Đàm Như Ý nóng lên, cúi thấp đầu đá những cục đá dưới chân.

"Từ khi bắt đầu biết chuyện, anh đã ở bên cạnh ông bà nội. Tính tình của ông nội không được tốt, ngày thường hay xảy ra va chạm. Mỗi lần ầm ĩ xong, ông nội đều sẽ gọt một con quả táo, ăn nói khép nép đi theo bà nội anh nói xin lỗi. Hai người nâng đỡ lẫn nhau hơn nửa thế kỷ, nuôi dưỡng ba đứa con, ngày lễ ngày tết cả nhà đoàn tụ cũng gọi là con cháu cả sảnh đường."

Thẩm Tự Chước dừng bước lại nhìn Đàm Như Ý, ánh mắt sáng quắc, "Anh nói rồi, có rất nhiều việc ngay cả bản thân anh cũng không hiểu rõ, nếu như nghĩ rõ anh sẽ nói cho em biết.

Loading...

Xem tiếp: Chương 41: Chương 39

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Sinh Thời

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Tống Thì Hành

Thể loại: Quân Sự, Lịch Sử

Số chương: 535


Tội Ác

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Em Gái Của Lọ Lem

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 8


Diêm Vương Phu Nhân Là Ta

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 31