Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cưới Lâu Sẽ Hợp Chương 36: Chương 34

Chương trước: Chương 35: Chương 33



Edit: Thu Lệ

Một giáo viên bên cạnh không khỏi hâm mộ, cười nói: "Vừa hoa hồng đỏ, vừa hoa hồng trắng, sinh nhật cô giáo Đàm thật đặc sắc."

Đàm Như Ý có chút xấu hổ, Bùi Ninh tặng cho cô bó hoa này giống như phỏng tay, khiến cô chỉ muốn ném vào thùng rác thật nhanh.

Trở lại bàn làm việc của mình, cô giáo Mã cười hỏi: "Sao lại có hai bó hoa, là ai tặng vậy?"

"Một bạn học thời đại học." Đàm Như Ý không muốn nhiều lời.

"Vừa chi cẩm chướng vừa Hồng Đậu, người bạn học thời đại học này nhớ nhung cô khá sâu đấy." Cô giáo Mã nửa đùa nói.

Người nói vô ý, người nghe lại có lòng. Sinh nhật vốn nên là ngày vui vẻ, nhưng trong lòng lại giống như có một đóa mây đen đè ép nặng nề. May là đã có hẹn trước với Thẩm Tự Chước sẽ cùng ăn cơm tối, Đàm Như Ý nhìn kỹ mười một nhánh hoa hồng, tâm trạng nhất thời lại kích động.

Gần tới cuối học kỳ nên thời gian lên lớp ít đi, giờ ngữ văn của Đàm Như Ý thường bị mấy giáo viên khác mượn mất, tình huống như thế là bình thường ở THCS và THPT, tuy nói không còn cách nào nhưng cũng dẫn đến nhàn rỗi. Dù sao cũng không có việc gì làm nên cô ở trong phòng làm việc muốn nộp cho tòa soạn báo một bản thảo.

Vậy mà gần tới giờ tan việc, Đàm Như Ý lại nhận được điện thoại của Thẩm Tự Chước bảo là sẽ tới đón cô trễ một chút. Giọng nói của Thẩm Tự Chước rất gấp gáp, từ trong điện thoại có thể lờ mờ nghe thấy cảnh tượng ồn ào. Đàm Như Ý vội hỏi, "Anh Thẩm, xảy ra chuyện gì?"

"Là Đường Thư Nhan!" Thẩm Tự Chước nhỏ giọng nói, "Cô ấy bị viêm ruột thừa, mới ra khỏi phòng phẫu thuật." Dừng một chút, trấn an nói, "Chờ thu xếp xong anh sẽ đến tìm em ngay."

Đàm Như Ý suy nghĩ một chút, "Mọi người ở bệnh viện nào?"

Lúc Đàm Như Ý chạy tới bệnh viện, Đường Thư Nhan đã chuyển đến phòng bệnh. Cô ta nhắm mắt nằm trên giường, khuôn mặt lớn chừng bàn tay trắng bệch, hốc mắt có một vòng đen nhánh nhàn nhạt. Nghe tiếng động nhấc nhấc mí mắt, nhìn Đàm Như Ý một cái rồi đóng chặc lại.

Đàm Như Ý để bó Bách Hợp mua dưới lầu xuống, nhỏ giọng hỏi Thẩm Tự Chước, "Tình huống như thế nào?"

"Đã không sao rồi." Thẩm Tự Chước nhỏ giọng trả lời.

Đường Thư Nhan chợt nhẹ giọng mở miệng: "Lão Thẩm, gọi điện thoại cho chị họ giúp tôi." Cô ta cât giọng suy yếu, giơ ngón tay chỉ vào túi xách để bên cạnh, "Điện thoại di động ở trong túi."

Thẩm Tự Chước gật đầu một cái lấy điện thoại di động của cô ta đi ra khỏi phòng bệnh, tiện thể nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh lập tức chỉ còn lại Đàm Như Ý và Đường Thư Nhan, không khí có chút ngột ngạt tản ra mùi thuốc, Đàm Như Ý mở cửa sổ ra một khe hở để gió đêm thổi vào.

Đầu kia trên giường bệnh Đường Thư Nhan chợt nói: "Hôm nay là sinh nhật cô à?"

Đàm Như Ý xoay người lại cười cười: "Ừ."

Ánh mắt Đường Thư Nhan liếc nhìn bên cạnh hỏi: "Có thể rót giúp tôi chút nước không?"

Đàm Như Ý không biết cô ta vừa mới phẫu thuật có thể uống nước hay không, đành ngồi xuống bên giường, dùng tăm bông sạch nhúng vào nước thấm ướt đôi môi khô khốc của cô ta.

Một lát sau, Thẩm Tự Chước gọi điện thoại về, "Chị họ cậu nói sẽ đến ngay."

Đường Thư Nhan nhắm lại mắt, "Vậy cậu và cô Đàm hãy về đi, không nên trễ nãi sinh nhật của cô ấy." Đàm Như Ý vội nói: "Không quan trọng, sinh nhật cũng không phải chuyện gì gấp gáp."

Thẩm Tự Chước lặng lẽ cầm tay Đàm Như Ý nói theo: "Chờ chị họ cậu đến rồi bọn tôi sẽ đi."

Ngồi một lát, y tá tới gọi người đi làm vài thủ tục. Thẩm Tự Chước đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Đàm Như Ý, nhẹ nói: "Em ngồi đây một lát nhé!"

Lúc này trời đã hoàn toàn tối, nhìn ra ngoài từ cửa sổ, đối diện chính là tòa nhà cao tầng sáng chói. Đường Thư Nhan xuất thần nhìn một hồi, không biết sao lại nghĩ đến lúc mới cùng Thẩm Tự Chước gây dựng sự nghiệp.

Khi đó phòng công tác mới có năm người, mướn một gian phòng làm việc nhỏ. Bàn làm việc, vật dụng thiết kế, máy vi tính, sách chất thành đống, tất cả đều đặt ở trong phòng làm việc. Một người phải làm công việc của ba người, mặc dù như vậy vẫn thường thường phải bận rộn đến đêm khuya yên tĩnh. Thói quen ăn uống không quy luật của cô đã hình thành từ lúc đó, cho tới hôm nay một khi bận rộn là lại quên ăn cơm.

Nhưng lúc đó cho dù bận rộn đi nữa thì trong lòng đều rất vui vẻ, cảm giác tiền đồ sáng lạng, tương lại với Thẩm Tự Chước cững bừng sáng. Hôm nay cũng bận rộn nhưng lại không biết mục đích bận rộn là gì, không biết bận rộn đến khi nào mới kết thúc.

Có lần bọn họ nhận một đơn hàng lớn phải thức đêm tăng ca, nhìn quang cảnh thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ tối đi từng chút từng chút, bốn phía yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng xe hơi qua lại. Cô và Thẩm Tự Chước, chia nhau ngồi ở hai đầu của bàn máy tính, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó lại chuyên tâm làm việc của mình. Đến ba giờ

Loading...

Xem tiếp: Chương 37: Chương 35

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hẹn Ước - Lisa Kleypas

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 6



Tình Yên Đau Đớn Thế

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 22


Xuân Yến

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50