1 Tôi là Phạm Hạ My, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, tôi sinh ra từ Việt Nam nhưng được lớn lên trên mảnh đất thủ đô Paris yêu dấu đã trở nên thân thuộc từ lúc nào?! Vì là con gái của công ty chứng khoán ngân hàng đứng đầu Việt Nam nên tôi được yêu thương, chiều chuộng hết mực từ người mẹ, tuy có hơi mất mát, đau buồn chuyện ba tôi đã qua đời, nhưng tôi vẫn tự động viên và khích lệ mình phải tiếp tục sống thật vui vẻ, cố gắng học thật giỏi để hoàn thành di nguyện của ông dẫn dắt công ty thêm phần lớn mạnh.
2 Sáng hôm sau, khi Jeri biết tin tôi phải chuyển về, cô bạn còn sốc hơn cả tôi, khuôn mặt Jeri từ cứng đờ chuyển sang méo xệch, và thế là bài ca và mưa nước mắt của cô bạn cứ rủa tôi mãi.
3 - Thế nào? - Thế Bảo hỏi tôi vẻ ngông cuồng, tay không ngừng bốc bim bim bỏ miệng nhai nhồm nhoàm. Đúng là thằng trẻ con, lớn to đầu còn ăn bim bim.
4 Hoàng Thế Bảo!!! Cậu ta thấy tôi cũng trưng ra cái bộ dạng vô cùng ngạc nhiên đấy, nhưng ngạc nhiên bị dập tắt ngay sau đó thay thế vào là cái khuôn mặt nhìn cực kì ngứa gan.
5 Vẫn nhớ đến chuyện hôm qua, không thể hạ thấp danh dự của mình được, tôi đá cái cặp ra phía sau, cúi xuống cầm đôi dép vác qua bên vai vẻ côn đồ.
6 Vẻ mặt Thế Bảo ban đầu là thế đấy, hết sức ngạc nhiên, nhưng tự dưng cậu ta lại thay đổi trở về sắc thái bình thường, không, còn đểu giả hơn mọi khi nữa.
7 Đến giờ ra chơi.
Khuôn mặt tôi hầm hầm tỏa sát khí nồng nặc, tôi lườm Thế Bảo muốn bay cả con mắt, thầm nguyền rủa tên Thế Bảo chết tiệt.
8 Một vài trường hợp đặc biệt tác giả sẽ sử dụng ngôi kể thứ ba nhé.
==================
Ngồi trên xe Khắc Duy, nhìn cái lưng cậu ta là tôi muốn lấy búa tạ đập vào một cái cho nó nát bét, gãy hết xương luôn rồi.
9 Sáng sớm, những tia nắng ban mai chiếu rọi xuống nền thành phố.
Trong căn biệt thự uy nghi tráng lệ, trên chiếc bàn ăn dài sang trọng, ba con người đang lấm lép ăn sáng.