Cưới Lâu Sẽ Hợp Chương 50: Chương 48
Chương trước: Chương 49: Chương 47
Đàm Như Ý sửng sốt một chút, bấm ngón tay tính toán quả thực kinh nguyệt đã trễ rất nhiều ngày. Mấy ngày nay bởi vì chuyện tang lễ mà loay hoay sứt đầu bể trán, dĩ nhiên là không còn tâm tư để ý đến chuyện nhỏ này. Cô cúi đầu mà quan sát, lúc này mới chú ý tới khuỷu tay của mình có một lổ kim nhỏ, cho thấy đã từng rút máu.
Đàm Như Ý có mấy phần luống cuống, giơ tay phủ lên bụng của mình, "Sao em lại không có cảm giác gì hết vậy?"
Thẩm Tự Chước cũng luống cuống tay chân.
Nhận được điện thoại nghe nói chuyện của Đàm Vệ Quốc, lại nghe nói Đàm Như Ý té xỉu, lập tức để công việc xuống chạy về. Trước tiên sắp xếp ổn thỏa cho ông nội Đàm, sau đó mới đi hỏi thăm bác sĩ. Bác sĩ nói: "Trong nhà có phụ nữ mang thai, làm chồng cần phải có trách nhiệm hơn một chút. Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ do nghỉ ngơi không tốt, cộng thêm bị sốc dẫn đến ngất xỉu thôi."
Thẩm Tự Chước nghe vậy thở phào một cái, sau đó cảm thấy có cái gì không đúng, kinh ngạc hỏi: "Phụ nữ mang thai?"
Bác sĩ kỳ lạ liếc anh một cái, "Anh vẫn chưa biết à? Vợ anh mang thai hơn năm tuần rồi."
Thẩm Tự Chước lập tức bối rối, bắt đầu nhớ lại chắc là lần trên sân thượng đó.
Lại nghĩ nếu kiểm tra sớm vài ngày, để cho ông nội mang theo tin này mà ra đi thì tốt biết bao. Mặc dù cảm thấy tiếc nuối, nhưng cuối cùng vui sướng vẫn lấn át cái khác. Anh cũng không ăn cơm tối mà chỉ ngồi bên giường. Vừa nghĩ sao tới giờ Đàm Như Ý vẫn chưa tỉnh, để anh chia sẻ tin tốt làm tim anh vui sướng đến phát d/đ;l;q;d đau này với đồng nghiệp, một mặt lại nghĩa quần thâm mắt cô nặng như vậy không biết đã bao lâu rồi không được nghỉ ngơi thật tốt, hãy để cho cô ngủ thêm một lát nữa, tránh cho tỉnh lại rồi nghĩ đến chuyện của Đàm Vệ Quốc mà tổn hại đến tinh thần.
Dĩ nhiên Đàm Như Ý không biết những suy nghĩ trăm biến ngàn chuyển này của anh. Cô chỉ cảm thấy giờ phút này mà Thẩm Tự Chước có thể xuất hiện trước mắt mình thật sự quá tốt. Bất kể là tin tức tốt hay xấu, có thể có một người để chia sẻ thì không còn gì bằng.
Nếu không còn chuyện gì thì hai người lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện, trước khi đi bác sĩ có dặn dò, tốt nhất nhanh chóng khám thai.
Thẩm Tự Chước dắt Đàm Như Ý ra khỏi bệnh viện, bước chân anh đi rất chậm, chỉ sợ vừa đi nhanh sẽ khiến cho đứa bé trong bụng Đàm Như Ý có gì bất trắc.
Đàm Như Ý dở khóc dở cười: "Anh Thẩm, đi nhanh một chút đi không có chuyện gì đâu, em không đến nỗi yếu đuối như vậy."
Thẩm Tự Chước lại nói: "Chậm một chút cho chắc."
Đàm Như Ý cũng không miễn cưỡng, đi theo bên cạnh anh, từ từ đì về nhà giữa những cơn gió mát hiu hiu.
Cho tới giờ phút này, cô vẫn có chút không thể tiêu hóa được tin tức này. Khẽ vuốt ve bụng, cố gắng cảm nhận xem thân thể mình có biến hóa về mặt bản chất hay không. Vậy mà bụng vẫn bằng phẳng, chạm vào cũng không thể nhận ra đã có một sinh mạng đang mọc rể nảy mầm trong bụng mình.
Lúc Đàm Như Ý mười tuổi, mẹ đã bỏ nhà ra đi. Bất kể là lúc thân thể dậy thì xuất hiện thay đổi, hoảng sợ khi lần đầu có kinh nguyệt, những lúc yếu ớt nhất trong quá trình lớn lên cũng không có ai kiên nhẫn hướng dẫn cho cô. Cô cảm thấy thời kỳ trưởng thành giống như tìm viên đá dưới sông, nhờ vào những kiến thức trong sách và nhạy cảm bẩm sinh của mình mà vượt qua thác ghềnh chảy xiết và khúc chiết trong những lúc tối tăm khó có thể mở miệng tâm sự với ai.
Hôm nay, bản thân cô cũng sắp trở thành một người mẹ. Trong thân thể giống như đang mang theo một con sông lớn, dòng nước không ngừng chảy về phương xa, thành mây dồn mưa trở lại điểm ban đầu, vòng đi vòng lại tuần hoàn.
Thẩm Tự Chước đột nhiên nói: "Vẫn chưa nghĩ tên."
Đàm Như Ý cười lên, "Còn đến tám tháng nữa, anh có thể từ từ nghĩ." Còn nói, "Họ của anh rất hay. Khi còn bé xem phim truyền hình của Cổ Long(*) thích nhất là Thẩm Lãng. Trong cổ đại còn có Thẩm Quát(3*) Thẩm Ước(4*) Thẩm Thuyên Kỳ(5*)."
(*): Cổ Long là nhà văn Đài Loan viết tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng.
(**): Nhân vật chính trong phim “Võ lâm ngoại sử” hay còn gọi là “Phong Tuyết Phủ Trung Châu.”
(3*): Thẩm Quát là nhân vật kiệt xuất nhất trong lịch sử khoa học Trung Quốc
(4*): Thẩm Ước, tự Hưu Văn, người Kiến Khang Ngô Hưng, là nhà chính trị, nhà văn, nhà sử học thời Nam triều Trung Quốc.
(5*): Thẩm Thuyên Kỳ 沈佺期 (khoảng 656-714/715) tự Vân Khanh 雲卿, người Tương Châu 相州, nay thuộc Hà Nam 河南, là một thi nhân đời Đường.
"Họ của em cũng hay."
Đàm Như Ý cười nói, "Ngã tự hoàng đao hướng thiên tiếu, Khứ lưu can đảm lưỡng Côn Lôn(*)?"
(*): Hai câu thơ trước khi bị giết chết của Đàm Tự Đồng
Dịch nghĩa: Ta tự vung đao nhìn trời mà cười, Lưu lại gan mật cho hai ngọn Côn Lôn.
Thẩm Tự Chước nhẹ giọng cười một tiếng, siết chặt lấy tay cô, "Bà Thẩm, cám ơn em"
"Anh Thẩm, nói cám ơn thì
