21 Nếu là bình thường Vô Hà Tử sẽ không giảng Tiên Thiên Thiên Phú bởi trong đám đệ tử của ông ta liền không có mấy người sẽ quan tâm đến thứ này bất quá trong mắt Vô Hà Tử bản thân Vô Song lại khác.
22 Khi nghe Vô Hà Tử nhắc đến loại tiên thiên thiên phú cuối cùng đồng thời lại là tiên thiên thiên phú của chính mình, đương nhiên bản thân Vô Song phải càng chú tâm một điểm, trong nội tâm của hắn tràn ngập háo hức, hắn rốt cuộc cũng sắp được biết Tiên Thiên Thiên Phú của mình là gì.
23 Hôm nay sau bốn tháng dạy y thuật cho Vô Song cuối cùng Thần Y cũng rời khỏi Vong Ưu Thôn.
Thần Y lần này rời đi cũng là việc bất đắc dĩ hơn nữa lại là một chuyến đi thời gian rất dài, chỉ sợ đến cuối năm mới có thể một lần nữa trở về Vong Ưu Thôn, đối với Vô Song mà nói đây có thể coi là một điểm ngoài ý muốn nho nhỏ.
24 Người ngoài nhìn Dược Vương lúc này có thể cảm thấy bình thường nhưng trong mắt Trình Linh Tố bản thân sư phụ tuyệt đối không bình thường.
Trình Linh Tố vốn là cô nhi, nàng năm 4 tuổi được Dược Vương thu nhận, đến nay đã trải qua 4 năm.
25 Trong nhà bếp của Vong Ưu Thôn lúc này bản thân Vô Song cùng Trình Linh Tố không ngờ lại bắt đầu có chút hòa hợp, không còn giống hai đứa trẻ tranh cãi với nhau trái lại mơ hồ lại bắt đầu trở nên thân thiết.
26 Nếu đã quyết định bắt đầu để Vô Song học tập Quỳ Hoa thì hai người Vô Hà Tử cùng Dược Vương phải lập tức hành động.
Cả hai người đều là giang hồ lão tiền bối, người thì thực lực thông thiên, người lại hiểu biết hơn người đương nhiên cũng thừa hiểu đâu là độ tuổi tốt nhất dành cho luyện võ công.
27 Vô Song cũng không biết rốt cuộc mình ở trong cái lu nước kia bao lâu, lúc này ở trong nhà Thần Y chỉ còn những tiếng hô hấp nặng nề của Vô Song, đầu của hắn trực tiếp gục xuống, tâm trí liền có chút mơ hồ.
28 Khác với dùng Ngạc Huyết, khi Vô Song xếp bằng trên giường trúc cảm nhận dược lực của Tiên Thiên Huyền Âm Đan liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn lúc này chưa biết tu luyện là cái gì nhưng lại có thể cảm thấy một dòng khí tươi mát chạy dọc cơ thể của mình, cảm giác thoải mái mà Tiên Thiên Huyền Âm Đan cho Vô Song khiến hắn có cảm giác như đang ngồi điều hòa giữa thời tiết nóng 42 độ ở thể giới trước vậy.
29 Phục dụng Tẩy Tủy Đan vốn là việc bất cứ một ai cũng mong muốn, loại thánh phẩm đan dược này chỉ có thể gặp không thể cầu có điều Tẩy Tủy Đan với Vô Song mà nói vẫn là sự mạo hiểm tương đối lớn.
30 “Hôm nay lão phu thay Quỳ Hoa truyền công, hy vọng ngươi có thể khiến Quỳ Hoa dương danh, ngươi có tự tin không?”.
Ở trước mặt Vô Song, Vô Hà Tử nghiêm nghị vô cùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, cho dù Vô Song biết câu hỏi này không có ai sẽ trả lời là ‘không tự tin’ nhưng trước khí tràng cường đại mà Vô Hà Tử tỏa ra, Vô Song cũng vẫn cảm thấy một áp lực phi thường trầm trọng bao phủ toàn thân.
31 Quỳ Hoa Bảo Điển không đọc thì thôi, vừa đọc liền cho Vô Song một cảm giác sợ hãi thật sâu, thậm chí hai chân của hắn liền khẽ run lên, đây là lần đầu tiên trong đời Vô Song thấy thứ tà môn như vậy.
32 Đan điền có thể coi là thứ quan trọng nhất của võ giả, bởi chỉ có đan điền tồn tại, võ giả mới có thể tu tập nội công.
Nếu cơ thể con người giống một cái đập nước khổng lồ thì đan điền liền là cửa đập còn nội công liền là nước.
33 Thời gian thấm thoát trôi qua, bỗng chốc lại 2 tháng nữa đi qua.
Trong 2 tháng nay, về phương diện võ đạo Vô Song đương nhiên có tiến bộ bất quá vẫn chỉ coi là bất nhập lưu cao thủ, căn bản chẳng mạnh mẽ được bao nhiêu.
34 Đứng trên Tử Ngọc Sơn, Vô Song lúc này mới chợt nhớ ra còn đại sư huynh ở đó, hắn liền khẽ gãi đầu sau đó chỉ vào đầu Bôn Lôi Hổ đã chết không thể chết lại được nữa.
35 Cố sự của Vạn lão ngập tràn thần bí, lại như một loại cấm kỵ căn bản không thể mở ra, trong mắt Vô Song mà nói, hắn liền muốn biết rốt cuộc Vạn lão trải qua những việc gì, bất quá hiện nay Vô Song hắn có việc quan trọng hơn phải làm.
36 Vô Song thật sự không ngờ hành động hôm nay của hắn lại làm Linh Tố xúc động đến vậy, nhìn khuôn mặt non nớt, nhìn đôi mắt to đen nháy kia chảy ra hai hàng nước mắt, Vô Song chỉ muốn ôn nàng vào lòng.
37 Vô Song không biết đang bị hai sư huynh quan sát, hắn lúc này đương nhiên phiền lòng vì chính đống đồ mình bày ra, tuy đây là một mảnh đất trống nằm trong rừng, bình thường cũng sẽ không có người đi qua, tuy nhiên hắn vẫn là không thể không thu dọn đống này, đây là vấn đề về ý thức.
38 Đối với Vô Song mà nói sự việc ‘thánh thư’ trong miệng tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh có thể coi là nhân sinh một điểm vui vẻ bất quá hiện nay cũng không phải là trọng điểm về Vô Song hắn quan tâm.
39 Chính bản thân Vô Song cũng không biết, thiên phú dung mạo thật ra cũng không có đáng sợ như hắn tưởng tượng có điều Thẩm Tương Vân lại có Thần Nông Dược Thể, Thần Nông Dược Thể bản thân đã phi thường gần gũi với cây cỏ hoa lá khiến chủ nhân loại thể chất này cho người khác một cảm giác bình yên cùng thanh thản đến lạ, khi kết hợp với thiên phú dung mạo của chính nàng liền trở thành một loại tổ hợp mạnh mẽ.
40 Sau sự kiện Tương Vân quay lại Vong Ưu Thôn thì cuộc sống của Vô Song có thể coi là yên bình vô cùng, thậm chí sướng như tiên.
Vì các sư huynh đều đã trở về, Vô Song lại có thể tiếp tục con đường học tập của mình, tất nhiên hắn sẽ không đi theo Thần Y sư huynh dù sao ‘hàng xóm sát vách’ của hắn hiện tại là Dược Vương, cần gì cứ đi hỏi ông ngoại là được.