1 - Ta móa. . . Trần Thanh Đế đột nhiên tỉnh lại, hắn thậm chí không có kịp mở to mắt, càng không biết hiện tại thân ở nơi nào, liền trực tiếp phát nổ nói tục, lực lượng mười phần, thanh âm to rõ, khí thế uy vũ.
2 Trí nhớ lạ lẫm? Địa phương cổ quái? Quần áo cổ quái? Trần Thanh Đế rốt cục có chút hậu tri hậu giác ý thức được, mình đoạt xá trọng sinh rồi. Căn cứ trí nhớ lạ lẫm, cho hắn biết đây là một địa phương tên Địa cầu, cũng không thuộc về thế giới nguyên lai của hắn.
3 Một nữ y tá thứ ba, rất nhanh đã đi tới. - Vậy thì thật là cám ơn cậu, cho cậu đó!Hai nữ y tá lúc trước, đem khay cùng dược vật, giao hết cho nữ y tá đến sau, như nhặt được đại xá, quay người bỏ chạy.
4 Trần Thanh Đế nằm ở trên giường bệnh, thở dài một tiếng, trong hai tròng mắt lại lóe ra tinh mang. - Vô duyên vô cớ hôn mê? Kề cận cái chết? Hẳn phải chết không thể nghi ngờ?Trần Thanh Đế cau mày, trong lòng thầm nghĩ:- Cái này mỗi một chỗ đều tràn đầy rất nhiều điểm đáng ngờ, xem ra là có người muốn bạn thân này chết a.
5 Thanh một sắc, tất cả đều là chó chiến. Sở thích của Trần gia đại thiếu thật đúng là đủ rộng, ngoại trừ đua xe, ngay cả đấu cẩu cũng là thập phần mưu cầu danh lợi, bất quá, vẫn là thua nhiều thắng ít.
6 Trần Thanh Đế nhìn thoáng qua gian phòng của tiểu muội Trần Hương Hương, thở dài một hơi, hướng gian phòng của mình đi đến, hắn thề, phải bắt được người hãm hại hắn.
7 Trần Phong Nhiên đương nhiên biết rõ tác dụng của Đan Dương quả, kia chính là kích dục, chỉ có điều hiệu quả cực mạnh, rất khó khống chế. Cử động của Trần Thanh Đế, ở trong mắt người xem bốn phía, đều nhao nhao tràn đầy khinh bỉ chi sắc, thằng này không biết dùng những quả cây kia đi làm chuyện thất đức gì.
8 Lâm Tĩnh Nhu mặt ngọc xoát thoáng một phát, đỏ lên không thôi:- Mình đang suy nghĩ cái gì vậy, Đồ Thư quán lớn như vậy, tại sao có thể có loại sách nầy.
9 Cứ như vậy, Trần Thanh Đế vui vẻ không biết mỏi mệt liên tục lật sách một giờ, Lâm Tĩnh Nhu cứ như vậy đứng ở một bên, trọn vẹn nhìn một giờ. Toàn bộ quá trình, Lâm Tĩnh Nhu đều không có phát ra một chút thanh âm, mà Trần Thanh Đế cũng như không có phát hiện nàng vậy.
10 Nói đến đây, trong hai tròng mắt của Mã Quan Thiên, lóe ra dị sắc:- Ta thật đúng là có chút muốn gặp con của ngươi. - Gia gia, cái này không phải là trùng hợp sao, hoặc là có người khác ra đơn thuốc?Một bên Mã Tình Tình có chút không phục nói:- Trần Thanh Đế cũng có thể.
11 Kết quả là, Lâm Tĩnh Nhu ở lại trong biệt thự, cùng khuê mật hảo hữu của nàng là Trần Hương Hương chung một phòng. Trong phòng Trần Hương Hương, ở dưới áo ngủ, Lâm Tĩnh Nhu ở vào trạng thái chân không duỗi lưng, ngáp một cái, nói ra:- Hương Hương, ta mệt quá, đi tắm rửa trước.
12 Trần Phong Nhiên hít sâu một hơi, sắc mặt đã khôi phục như thường. Bất quá, ở chỗ sâu trong hai con ngươi của hắn, lại tràn đầy âm độc. Nói xong, Trần Phong Nhiên nhìn thoáng qua phòng tắm của Trần Thanh Đế, quay người ly khai, trở lại trong phòng của mình.
13 Tại Trần gia to như vậy, có thể ở trước mặt Trần lão gia tử giảng đạo lý, tranh luận mà không bị đánh, cũng chỉ có Trần Thanh Đế mà thôi. - Ngươi cái phế vật này, rốt cuộc là dạy con như thế nào, ngay cả nha đầu Tĩnh Nhu cũng cưỡng gian không được? Chọn thời gian ném Thanh Đế đi huấn luyện cho lão tử, lúc nào có thể cưỡng gian được Tĩnh Nhu nha đầu kia thì thôi.
14 Thực lực Tiểu huynh đệ không kém, có lẽ không dưới ta. Cái đánh giá này không khỏi quá cao đi?- Lôi lão đại, ngươi là huấn luyện viên của Huyết Nhận a, thực lực là cường hãn nhất trong Huyết Nhận chúng ta, thực lực tiểu gia hỏa trước mắt này không dưới ngươi? Lôi lão đại, ngươi đừng làm ta sợ.
15 Trần Thanh Đế vốn là sững sờ, cảm giác có chút buồn cười, lập tức thản nhiên nói:- Ông đã như vậy, tôi sẽ không khách khí. - Không cần. . . Trần Thanh Đế luyện quyền pháp một giờ, thân pháp của hắn toàn lực bạo phát, tốc độ tăng lên tới cực hạn, nhanh tới cực điểm.
16 Trần Phong Nhiên không thay Trần Thanh Đế nói chuyện còn tốt, cái này vừa nói, Lâm Tĩnh Nhu càng tức giận hơn. - Trần Phong Nhiên, tại đây không có chuyện của ngươi.
17 - Trần Thanh Đế, ta. . . ngươi trốn ở bên trong cả đời được sao. Lâm Tĩnh Nhu tức đến dậm chân, lạnh giọng nói ra:- Cầm cái ghế tới cho ta, ta chờ ở chỗ này, đợi đến lúc hắn đi ra mới thôi.
18 Trần Hương Hương phát ra một tiếng thét kinh hãi, chán ghét nhìn thoáng qua phòng tắm, rất nhanh đuổi theo. Trần Phong Nhiên đứng bên ngoài phòng tắm, nhìn xem cửa phòng tắm, trong hai tròng mắt lóe ra âm độc, hai đấm nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt âm úc, dữ tợn dọa người.
19 Viên thịt, Viên đại thiếu, đúng là cùng Trần gia nổi danh Viên gia đại thiếu gia, Viên Cầu. Ách?Viên Cầu? Viên Cầu?Danh tự, thật đúng là con mẹ nó chuẩn xác.
20 Tư duy thằng này chạy nhanh, thật đúng là không phải nhanh bình thường. Trước một khắc, Viên Cầu còn cầu khóc, hô hào cứu mạng, nhưng bây giờ lại quan tâm phương diện kia của Trần Thanh Đế, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn còn đặc biệt hiếu kỳ, rất là tinh thần.