61 Liên Hoa cau mày: “Ách. . . . Triển thiếu gia, anh hỏi cái gì. . . . . ” Liên Hoa bắt đầu thấp thỏm không yên, vừa rồi chỉ là lời nói tuỳ ý của cô mà thôi, cô cũng sẽ không cho là Triển Thiếu Khuynh có thể nhớ cô cùng hắn hoan ái một đêm, loại đàn ông phong lưu như hắn chắc sẽ không nhớ chuyện này chứ? Triển Thiếu Khuynh muốn hỏi gì, ‘trước kia’ là muốn nói gì?! “Cần tôi nói rõ?” Triển Thiếu Khuynh tham lam lại gần cô, dưới ánh mặt trời, cô đẹp đến không thể nào bắt bẻ được, loại hương vị hấp dẫn quyến rũ và thành thục tự tin, hấp dẫn hơn năm năm trước gấp trăm lần, “Ví dụ như năm năm trước.
62 "Vậy thì chờ đến ngày đó thôi. " Liên Hoa từ chối, theo như mức độ bị thương của Triển Thiếu Khuynh, muốn đứng lên phải là chuyện của một năm sau, đến lúc đó, cô không tin hắn trải qua quá trình hồi phục hơn mức bình thường vẫn có thể nhớ loại chuyện nhỏ này, mà xem như hắn nhớ, cô cũng không ở đây để hắn tìm thấy.
63 Bước chân Liên Hoa vững vàng xuống lầu, ngẩng đầu bước vào xe, nói một câu với tài xế Tiểu Phi: “Tôi về nhà, không về công ty. ” Nói xong, cô nhẹ nhàng ngồi vào ghế sau tấm màn che.
64 iên Hoa bật cười, Tiểu Bạch thật sự kết thừ oán với Mục Thần! "Được, mẹ sẽ đưa cho Daniel chế tạo, nhất định sẽ rất đẹp!” Liên Hoa khẽ cười nói, tạm thời cô không cần nói cho Tiểu Bạch, nói vốn là kịch bản đã được thay đổi nho nhỏ, nhân vật phản diện ánh trăng đen đổi thành ánh trăng sáng, dù sao bây giờ cũng chưa thu hoạch được hoạt hình ánh trăng sáng.
65 "Mẹ, mẹ là muốn tự mình khai, hay để cho con tra hỏi?" Tiểu Bạch hai tay ôm ngực, học tư thế ngẩng đầu trên TV nhìn Liên Hoa, bé đã cảm thấy có cái gì không đúng, sao mẹ lại vô duyên vô cớ không dành một buổi chiều cho bé, mới vừa rồi ánh mắt chỉ sợ bé biến mất, tất cả đều biểu thị nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!"Không có.
66 Bóng đêm mờ mịt vừa mới phủ xuống, hoàng hôn nhẹ nhàng rút đi, ở trong khu biệt thự xa hoa của vùng ngoại ô thành phố K lại biểu lộ ra không khí khẩn trương khác hẳn với bình thường.
67 Bước chân của Triển lão gia lảo đảo, chậm rãi đi đến phía trướcĐứng ở bên trong căn phòng đúng thật là con trai của ông, di truyền tất cả ưu điểm của ông và vợ ông, bộ dạng không thể nào chê được; ông cũng xác định chắc chắn hai chân của Triển Thiếu Khuynh còn bất tiện không cách nào đi lại được, mỗi ngày bác sĩ trong biệt thự đều báo cáo tình trạng của con trai ông, theo thường lệ đi kiểm tra chưa bao giờ đoán ra Triển Thiếu Khuynh có dấu hiệu hồi phụcĐã như thế, vậy bây giờ cảnh tượng ông thấy là cái gì?Nghĩ tới điều gì đó, tâm ông run lên, Triển lão gia liền bắt đầu cao giọng mắng: "Con khỏe rồi sao? Vậy gắng gượng đứng lên làm gì!Thằng nhãi, con lại cậy mạnh cái gì, không muốn thân thể của mình nữa sao!" Con ông không phải muốn ông đến nhìn liền tự làm khổ mình đi"Cha, con có thể đứng.
68 Khi tai của Triển lão gia nghe được những lời đó, từng chữ đơn giản gom góp thành một câu, trong chốc lát lại làm cho ông không cách nào hiểu rõ. Mắt nhất thời hoảng hốt, ông không xác định rốt cuộc mình có phải là đang nói chuyện với con trai hay không?.
69 "Liên tổng, đây là phương án thiết kế đã sửa đổi. ” Thi Hoan vào đưa tài liệu, cũng mang đến một li sữa nóng, “Liên tổng, mấy ngày trước Triển thị thông báo kêu gọi nhà đầu tư, mười ngày sau mới cử hành đại hội đấu thầu, cô cũng không cần nắm chặt chuyện phương án đấu thầu như vậy, nên nghỉ ngơi ăn gì đó một chút chứ?” "Tôi xem xong sẽ đi ăn.
70 "Ha ha ——" Liên Hoa cười ra tiếng, sau ngày nói chuyện cùng với Tiểu Bạch về cha bé, cô liền bị con trai nhìn chằm chằm, bé thật sự sợ cô tìm một người đàn ông khác.
71 "Rầm!"Cửa bị đá văng mạnh mẽ, giọng nữ nỏng nảy khàn khàn quát: “Tôi đi vào, tổng giám đốc, cô không cần phải tìm chúng tôi, cho tôi một lí do hợp lí ngay lập tức!” Liên Hoa nhẹ nhàng chuyển động ghế, ngẩng đầu nhìn người vừa tới, cô vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ nên làm như thế nào để không tổn thương đến lòng tự trọng của các nhà thiết kế, chỉ ra cái sai của bọn họ, nhưng vừa thấy người phụ nữ nóng nảy bước vào, cô liền quên hết tất cả.
72 Tần Mẫn Mẫn đến phòng làm việc rất nhanh, Liên Hoa gặp lại hai người bạn tốt, chuyện lúc nãy chuyển sang ngày mai, năm năm giữa các cô nói không hết chuyện, tình bạn không có phai màu theo thời gian.
73 Uyển Nhu nhẹ nhàng cầm tay trấn an Liên Hoa, tiếp theo liền muốn xông lên phía trước: “Đáng ghét, vừa nói Đỗ Yến Thừa cặn bã, bây giờ hắn đã tới cửa!” Liên Hoa kéo Uyển Nhu tính khí nóng nảy, cười nhạt nói: “Tớ còn chưa tức giận, cậu tức giận cái gì.
74 Đỗ Yến Thừa nhíu mày: “Liên Hoa, lần này tôi là người đại diện cho công ty Hành Không muốn nói chuyện hợp tác với em, không phải câu đánh giá? Tôi không biết em và Mục Thần có quan hệ như thế nào, nhưng thật lòng tôi hy vọng em không mất đi tính cách riêng của mình, đi phụ thuộc và người khác.
75 Liên Hoa và Mục Thần trực tiếp đi ra đại sảnh, đi đến chỗ Uyển Nhu đang đợi, Uyển Nhu quan sát toàn bộ quá trình cũng đã sớm không kiềm chế được, xông lên mạnh mẽ khen ngợi Liên Hoa: “Liên Hoa, không cần khách khí với những người như bọn họ, không thể để cho bọn họ có sắc mặt tốt! Ôi, thật may chúng tớ là bạn của cậu, làm kẻ thù của cậu thật là không may mắn! Xem cậu có thực lực chiến đấu như vậy, chắc về sau cũng không cần chúng tớ ra tay trợ giúp!”Nhìn sang Mục Thần cao lớn, anh tuấn, Uyển Nhu cười trộm vỗ vai cô, nói nhỏ ở bên tai cô: “Người này là trai đẹp mà ngươi nói tới? Thật là cực phẩm! Chỉ là đẹp trai nhưng sắc mặt không tốt, người ta đặc biệt tới mời cậu đi ăn cơm, chúng tớ không đi làm kì đà cản mũi đâu.
76 “Bảo bối!” Liên Hoa vẫy tay, gọi Tiểu Bạch, “Ở đây!”Trên mặt bé hiện ra tí ánh sáng, ở đây cả buổi chiều nghĩ mẹ có bớt tí thời gian đến đón bé không, giờ mẹ tới, cuối cùng cũng không làm cho bé thất vọng.
77
78 Trước quầy, Mục Thần vững vàng ôm lấy Tiểu Bạch, hỏi Liên Hoa đang đứng một bên: “Muốn ăn cùng môt phần, hay muốn ăn riêng một mình? Tiểu Bạch thích ăn cái gì?”
“Thả con xuống, con muốn tìm mẹ!” Tiểu Bạch vẫn chưa bỏ ý định giãy giụa, tay chân đánh đấm lung tung nhưng vẫn không cách nào tránh thoát, còn không phải vì ở trên vai Mục Thần sao.
79
80 Tiểu Bạch nở nụ cười hiền lành. Ngập tràn hi vọng nhìn Liên Hoa và Mục Thần, thấy Mục Thần cười gượng nói ra lời từ chối, thấy anh chỉ sờ mũi rồi rời đi.