101
102 " Lão Lãnh , tất cả đều sắp xếp thoả đáng rồi hả?" Triển lão gia cũng hỏi trợ lý Lãnh một câu, nhìn thấy ông gật đầu cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng phụ đẩy xe lăn, đi về phía đại sảnh hội nghị.
103
104 Liên Hoa nhíu mày cười, quả nhiên, Triển Thiếu Khuynh bị cô kích thích muốn đích thân lựa chọn công ty thiết kế cho đơn hàng này. Quả nhiên, rốt cuộc anh cũng bước ra khỏi biệt thự, rồi bắt đầu tiếp xúc với mọi người, và trở lại thương trường.
105
106 Liên Hoa đưa mắt nhìn đám người Đỗ Yến Thừa ở đối diện, chỉ thấy các ngón tay của Đỗ Yến Thừa căng thẳng nắm chặt lại, vừa ao ước vừa ganh tỵ nhìn người trên đài, mà ánh mắt Ôn Như Cảnh nhìn về Triển Thiếu Khuynh si mê sững sờ kinh ngạc đến cực điểm.
107
108 Triển lão gia thấy tình cảnh nhất thời khó có thể kiểm soát, vội cười lớn giảng hòa nói: "Các vị bạn bè giới kinh doanh, giới chính trị, các vị ký giả trẻ, mọi người có vấn đề gì thì nán lại một chút để hỏi tôi, đừng luôn luôn đuổi theo hỏi Thiếu Khuynh nhà chúng tôi, các người chỉ biết ghét bỏ lão già lớn tuổi vô dụng như tôi thôi.
109
110 Trợ lý Lãnh đảo qua dưới đài, mới gằn từng chữ tuyên bố: " Người thắng thầu, phương án số bốn!"
"Hả!" Thi Hoan, Thi Nhạc nhất thời cao hứng nhảy dựng lên, " Liên tổng, là chúng ta!"
Toàn trường cũng vang lên một tràng vỗ tay, rối rít bàn luận phương án trúng thầu là của công ty nào.
111
112 Triển Thiếu Khuynh nhìn Liên Hoa, cô gái nhỏ này nhất định sẽ là của anh, thân là đàn ông, anh hẳn là nên lợi dụng tình thế hiện tại bắt đầu giúp đỡ người phụ nữ của mình tạo tiếng tăm.
113
114 Liên Hoa hơi chậm lại, trong lòng thầm mắng Triển Thiếu Khuynh nham hiểm, anh rõ ràng là loại trình độ cáo già, còn không biết ngượng nói mình là lính mới.
115
116 Liên Hoa nhìn thoáng qua Ôn Như Cảnh cùng Đỗ Yến Thừa dưới đài, nhìn sắc mặt khó coi của hai người bọn họ, cô liền quyết định muốn làm một chuyện để sắc mặt của bọn họ càng xanh hơn.
117
118 Đúng, Liên Hoa cái gì cũng chưa nói, hết thảy trong lời nói của cô làm cho người ta tự do suy nghĩ, tùy ý biến đổi ý nghĩ, những người đứng đầu giới kinh doanh, giới chính trị có mặt ở đây trải qua sương gió có thể đại khái đoán được sự thật, về sau sẽ dùng ánh mắt khác nhìn về phía Ôn thị, về phía mình và mẹ, nhưng đó tối đa cũng là suy đoán, là chính cô tức giận đứng lên cùng Liên Hoa sẵng giọng, bị Liên Hoa dán lên cái mác có tật giật mình, làm cho mọi người có thể khẳng định sự tình quả nhiên như họ đoán từ trước.
119
120 “Cám ơn. ” Liên Hoa không dấu vết rụt ngón tay lại, cô lặng lẽ nhìn bốn phía, cũng may, không ai để ý việc nhỏ này, nếu không cô lại phải làm rõ với Tiểu Bạch.