41 Dĩ nhiên cô đang ngủ không thể nào biết mà trả lời, Triển Thiếu Khuynh nhìn cô đến mê mẩn, ở tiệc rượu dưới lầu cô làm xuất hiện tin tức, nhất định hiện tại đã nổi danh ở tầng lớp thượng lưu ở thành phố K, nếu như hắn muốn biết tên cô, chỉ cần kêu người làm đi hỏi là được nhưng hắn không làm như vậy.
42 Liên Hoa chống ghế sa lon ngồi dậy, cảm giác ngủ thiếp đi một lúc rồi tỉnh, thật sự là không tốt. Cô nhớ hình như mình bị lửa thiêu đốt trong giấc mộng, bị động vật to lớn liếm láp lại nóng đến khó chịu, cảm giác mới vừa rồi chẳng lẽ là bị bóng đè?Mày Liên Hoa nhăn lại, quả nhiên là không phải chỗ quen thuộc nên ngủ không được, vậy mà lại mơ thấy bị hôn, thật là buồn nôn!Nhẹ nhàng vén thứ đồ đang đắp trên người mình, cảm xúc vào tay làm cô sững sờ, cô nhớ mình đắp là áo của Mục Thần, nhưng bây giờ trong tay là gì?Bên trong mờ ảo làm cho cô nhìn không rõ đồ trong tay, Liên Hoa vừa đứng dậy mở đèn, vừa nhỏ giọng thì thầm, chẳng lẽ trước khi ngủ cô tắt đèn? Thế sao cô không nhớ rõ chứ? Vừa bật công tắc, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu cả căn phòng, mắt cô nhìn tấm thảm trong tay và cái áo rơi xuống dưới ghế sa lon, nghĩ mãi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, không hiểu như thế nào lại có chiếc thảm này, tại sao chiếc áo lại ở dưới đất, chẳng lẽ cô quá mệt mỏi mà quên mất cái gì? "Liên Hoa, cô ở trong phòng này sao? Có thể vào không? " Ở ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói lo lắng của Mục Thần hỏi.
43 Mục Thần nghiêm túc lái xe, Liên Hoa ngồi ở vị trí kế bên cầm chiếc áo của hắn, áy náy nói: “Cám ơn chiếc áo của anh, thật đáng tiếc là đã bị tôi làm bẩn, chờ tôi giặt sạch sẽ trả lại cho anh”.
44 Liên Hoa sững sốt, ánh mắt loé lên sự lúng túng, cười cười phá vỡ cục diện bế tắc, “Ha ha, Mục Thần, tôi vẫn nghĩ anh là nữa người Trung Quốc, không ngờ còn chưa hiểu rõ văn hoá của người Trung Quốc! Lời nói không thể nói loạn, may là nói với tôi, nếu như nói lời này với người phụ nữ khác, nhất định sẽ làm họ hiểu lầm.
45 “Cái gì sẽ không thua, anh cho rằng là giành giật món đồ chơi sao?” Liên Hoa không vui nói. Giờ phút này, cô chỉ có thể cười đùa như vậy để chấm dứt đề tài.
46 "Thịnh Thế Liên Hoa không phải là một tay tôi bồi dưỡng lớn mạnh như FL, nó vẫn còn rất kém cỏi, không thể hợp tác lâu dài với Mộ Nguyệt. ” Liên Hoa công bằng bình luận, “Tôi lấy thân phận là bạn anh đề nghị, nếu như là thiết kế trong thời gian ngắn, thì tìm Thịnh Thế Liên Hoa cũng được, nhưng nếu là thiết kế trong thời gian dài, anh phải suy nghĩ cẩn thận, không thể làm việc theo cảm tính.
47 "Tiểu Bạch, mẹ rất ngoan ngoãn, không hề làm gì cả, thật thật!” Liên Hoa giải thích. "Hừ, trẻ con ba tuổi mới có thể tin mẹ!” Miệng của Tiểu Bạch cong lên, “ Nhất định là có người đàn ông nào làm cái gì với mẹ, mùi vị trên người mẹ là của người khác! Ngay cả quần áo cũng đổi, mẹ, mẹ đừng làm con sợ, ai làm hư đồ của mẹ? Có phải là Mục Thần bại hoại không?Tiểu Bạch nghĩ tới đây, quả thật phát điên, gào tới gào lui ở trên giường: “A a a! Con biết ngay mà, hắn là tên bại hoại! Tại sao con có thể giao mẹ cho hắn chứ, tạm thời cũng không được! Ở Mĩ, lúc ôm người phụ nữ khác cũng nhìn lén mẹ, huống chi bây giờ là ở một mình với mẹ! Ở sân bay, rõ ràng hắn muốn đi, nhìn thấy mẹ liền không nhúc nhích, liều chết ở lại, việc này đã xảy ra chuyện!” "Tiểu Bạch!" Liên Hoa thấy con trai càng nói càng quá đáng, những từ ngữ kia không nên toát ra từ miệng của một đứa bé, cuối cùng cũng thét lên, “Chú mục không làm gì cả, một chút thiệt thòi cũng không có, con không cần suy nghĩ loạn lên nữa!” "Mẹ, vậy mẹ phải bảo đảm với con, không động lòng với bất cứ kẻ nào, không được đối với người khác, càng không thích Mục Thần bại hoại!” Mắt to của Tiểu Bạch nhìn chằm chằm, ngay cả nháy mắt cũng không có.
48 "Liên tổng, đây là bản báo cáo tài vụ của nửa năm nay, xin ngài xem qua. ” "Liên tổng, đây là bước đầu phương án thiết kế lọc trong veo đã nghĩ ra, xin ngài phê chuẩn.
49 Liên Hoa bắt đầu xem xét lại chính mình, chẳng lẽ cô quan tâm con trai không đủ, khiến cho Tiểu Bạch không có cảm giác an toàn như vậy? Hay thái độ của mình là si mê trẻ con thông minh, làm cho bé luôn luôn lo lắng mẹ bé sẽ bị người khác bắt cóc? Chắc là không phải chứ?Cô tự đánh giá mình tuyệt đối đặt huyết mạch tương liên với mình là Tiểu Bạch lên vị trí đầu, mấy năm nay ngoài Tiểu Bạch và sự nghiệp, cô chưa bao giờ nói chuyện tình cảm với bất kì người đàn ông nào.
50 Mục Thần khẽ cười: “Vậy nhất định tôi phải đưa cho Tiểu Bạch một món quà lớn, cảm ơn bé! Gần đây em có rãnh rỗi hay không, tôi chính thức đón tiếp em và Tiểu Bạch tới thành phố K?”Lời nói cảm ơn của hắn tuyệt đối không phải là lời nói xã giao, Bách Bảo phổ biến toàn thế giới, lực ảnh hưởng không thể nào đoán được, công ty quảng cáo nguyện ý tham gia vào đó nhiều không đếm xuể, kịch bản ánh trăng sáng, tối xoay ngược lại, sẽ làm cho Moon và Mộ Nguyệt trở nên vô cùng nổi tiếng.
51 "Cậu đổi tính?! Thật muốn thu tâm? Có phải là Liên Hoa nữ vương không? Cậu thật vì một đoá sen mà bỏ cả vườn hoa sao?” Lỗ Vi Hiên giật mình trừng mắt lớn hơn, “Mục Thần, hôm nay cậu uống thuốc chưa, hay bị người nào nhập vào?!” "Cậu mới là người đổi tính! Mình chuẩn bị giúp cậu lộ trình đổi tính ở Thái Lan đầy đủ!” Mục Thần đánh kẻ xấu không nói ra được lời tử tế của bạn tốt, “Cuối cùng mình cũng thông suốt, cuối cùng cũng tìm được bạn đời, cuối cùng cũng kết thúc cuộc đời phong lưu rồi” Lỗ Vi Hiên liên tục lắc đầu: “Quả nhiên nhà các người đều là chuyên gia tình ái, nhu tình và tinh tuý của bác trai dành cho bác gái cậu đều học được.
52 "Chị?" Ôn Như Cảnh sững sờ, cô thật không ngờ sẽ gặp Liên Hoa ở triển thị, không phải bọn họ đồng thời hẹn với Triển thị chứ?"Thì ra là Ôn tổng. "Liên Hoa sóng lớn vẫn không sợ hãi khẽ cười khẽ, “Trùng hợp như thế, hôm nay cô cũng tới Triển thị, thật là cuộc đời bất tương phùng.
53 Ôn Như Cảnh bị hù doạ, âm mưu của cô và mẹ vào năm năm trước không thể chê vào đâu được, ngay cả Đỗ Yến Thừa cũng không biết những thứ kia là cố ý sắp xếp, nhưng tại sao Liên Hoa biết được? "Ôn Như Cảnh, không cần để cho tôi thấy khuôn mặt tươi cười dối trá nhưu hoa Bạch Liên kia của cô, nào là chị chị em em, tôi không có người nhà như vậy.
54 Liên Hoa và Ôn Như Cảnh cùng lúc dừng cãi vã, nghiêm túc lắng nghe lời nói của thư kí, chờ thư kí xoay người rời đi, Liên Hoa tỉ mỉ hiểu được lời nói của Triển lão gia, sản phẩm mới Triển thị theo đuổi là cái gì, nó muốn truyền đạt gì? "Người quan trọng nhất của Triển tổng phát hiện ra sản phẩm?” Liên Hoa lẩm bẩm, “Lễ nghĩa? Cảm động lòng người?” Ý nghĩ loé lên trong đầu, Liên Hoa cảm thấy mình đã phát hiện ra cách giải quyết tốt, nếu như cô nghĩ không sai, trong lời nói của Triển lão gia để lộ ra rất nhiều tin tức, lão hồ ly oai phong trên thương trường mấy chục năm tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện nói bậy, ý nghĩ của cô nên đi thử nghiệm một lần! Ôn Như Cảnh cũng cau mày trầm tư, lúc cô ta ngẩng đầu lên, thấy Liên Hoa chạy ra khỏi cửa phòng, cô vội vàng đuổi theo: “Cô đi đâu? Này, chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong mà!” Liên Hoa không quay đầu lại, đi thẳng vào thanh máy: “Ôn tổng, tôi có việc bận, đừng theo tôi” Một mình Liên Hoa vào thang máy, của thang máy đóng lại, Ôn Như Cảnh tức giận dậm chân một cái, cũng căn răng ấn thang máy, đi theo Liên Hoa xuống lầu.
55 Liên Hoa cau mày, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, bóng người phía sau tay lái phụ làm cho cô cười lên: “Không cần để ý cô ta, chúng ta cứ đi đường của chúng ta.
56 "Bụp!"Laptop mất thăng bằng, rơi xuống từ trên đầu gối của Triển Thiếu Khuynh, mật mã trên màn ảnh màu xanh đen vẫn chạy soạt soạt soạt, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng báo lỗi.
57 Cũng không phải hắn điên thật rồi, cho dù đêm hôm đó, hắn không để ý đến mặt mũi của cha, tia ý thức cực kém ném tất cả đồ đạc, cũng không có bất kì dấu hiệu điên nào.
58 Triển Thiếu Khuynh nhấn hai cái nút ở trên xe lăn, nối được nói chuyện với quản gia: “Quản gia Tôn, ông mở cửa mời người phụ nữ kia vào, sau đó đuổi người phụ nữ còn lại ra khỏi khu vực Triển thị.
59 Triển Thiếu Khuynh nhíu mày, thầm nhớ tên cô trong lòng, Liên Hoa, Liên, Hoa, tên cũng như người, cô chính là một hoa sen màu đỏ nở rộ đầy nhiệt huyết.
60 Mặt Triển Thiếu Khuynh đầy hứng thú nhìn Liên Hoa, vẻ mặt của cô liên tục thay đổi, kinh ngạc, khiếp sợ, khủng hoảng, luống cuống, không có cô đơn, ghét bỏ và khinh thường.