81 Nằm ở trên giường, tay Kha Trạch Liệt khẽ co giật, dường như có một luồng lực lượng chống lại anh, không để cho anh hé mí mắt. Nhưng trong lòng Kha Trạch Liệt thế mà lại xẹt qua một gương mặt mỹ lệ, trong đầu anh hiện lên thân hình tuyệt diệu, vẻ mặt hờn dỗi như cô dâu mới gả, một tia phấn hồng phết lên gò má.
82 Nhưng mà cảm giác nghẹn họng không nói nên lời chính là như vầy sao? Kha Trạch Liệt nhất thời mờ mịt, mình đến tột cùng là tìm cô vợ quái vật gì vậy. .
83 Lâm Nhược thấy Ngụy Khải chẳng có chút để ý nào đến chuyện vừa rồi, vẫn còn rất tự nhiên bật cười, trên gương mặt của Lâm Nhược cũng xuất hiện một phần thoải mái mỉm cười, có lẽ là mình nghĩ nhiều thôi.
84 Sau khi liếc nhìn vẻ mặt Lâm Nhược, Kha Trạch Liệt mở miệng khẽ nói: "Nếu không thì, em ở đây chờ anh, một lát nữa anh sẽ đến. "
Giọng nói trầm ấm mềm mỏng khiến trong lòng Lâm Nhược có loại rung động mà Kha Trạch Liệt chắc chắn không biết đến, ngay từ đầu cô đã lựa chọn làm nhà thiết kế thời trang vì để thiết kế váy cưới, nhưng sau cùng lại trời xui đất khiến thế nào không thành công, trái lại lại trở thành nhà thiết kế âu phục, còn có danh tiếng không nhỏ trên thế giới.
85 Sao vẫn còn chưa tới? Mày Lâm Nhược nhíu lại, mặc bộ váy cưới, có chút mất tự nhiên ngồi giữa hai người đàn ông cao lớn, cảm thấy không khí xung quanh không đúng lắm, hai người đàn ông kia ở đây để giám sát cô sao?
Kha Trạch Liệt lái một chiếc xe đen trắng tới trước cửa tiệm áo cưới, khóe môi kéo lên mang chút ý cười lưu luyến, mở cửa xe, một chân bước ra khỏi xe.
86 Lâm Nhược mất hết sức lực tức giận trừng mắt liếc nhìn cửa, cảm giác mệt mỏi vô lực trong nháy mắt xông lên trên vầng trán cô, cảm giác như thế, thật khó chịu.
87 Nước mắt trên gương mặt cô lấp lánh ánh mặt trời, khiến Kha Trạch Liệt nhìn mà đau lòng tột cùng, như là có một đôi bàn tay vô hình không ngừng dày vò trái tim anh, đau đớn không nói nên lời.
88 Nước mắt trên gương mặt cô lấp lánh ánh mặt trời, khiến Kha Trạch Liệt nhìn mà đau lòng tột cùng, như là có một đôi bàn tay vô hình không ngừng dày vò trái tim anh, đau đớn không nói nên lời.
89 Cả người Kha Trạch Liệt dồn sức trói giữ Hắc Thiểu, mạnh mẽ lăn qua người Hắc Thiểu, cuối cùng hai người ngã hình chữ đại lên một vũng bùn lầy, mặc cho mưa dài gột rửa gương mặt mình, không phân biệt nổi đâu là mưa đâu là máu loãng, giờ khắc này, đau đớn đều trở nên không quan trọng.
90 Cả người Kha Trạch Liệt dồn sức trói giữ Hắc Thiểu, mạnh mẽ lăn qua người Hắc Thiểu, cuối cùng hai người ngã hình chữ đại lên một vũng bùn lầy, mặc cho mưa dài gột rửa gương mặt mình, không phân biệt nổi đâu là mưa đâu là máu loãng, giờ khắc này, đau đớn đều trở nên không quan trọng.
91 Bàn tay lặng yên không một tiếng động nâng lên, Lâm Nhược không chút lưu tình tát một cái tát trên khuôn mặt Kha Trạch Liệt, một tiếng lanh lảnh vang lên khiến toàn bộ động tác đều ngừng lại.
92 Bàn tay lặng yên không một tiếng động nâng lên, Lâm Nhược không chút lưu tình tát một cái tát trên khuôn mặt Kha Trạch Liệt, một tiếng lanh lảnh vang lên khiến toàn bộ động tác đều ngừng lại.
93 Đã không còn gió lạnh, Lâm Nhược cảm giác cả người đều nóng lên, nhìn bóng dáng Kha Trạch Liệt ngày càng đi xa dần, trong lòng bất giác xuất hiện cảm giác kỳ lạ.
94 Đã không còn gió lạnh, Lâm Nhược cảm giác cả người đều nóng lên, nhìn bóng dáng Kha Trạch Liệt ngày càng đi xa dần, trong lòng bất giác xuất hiện cảm giác kỳ lạ.
95 Thân hình Lâm Nhược đột nhiên sụp xuống, trước mắt bỗng nhiên tối sầm không lý do. Một đôi tay ấm áp ôm lấy eo cô ôm vào trong ngực, tiện thể kéo cô về phía lồng ngực ấm áp.
96 Thân hình Lâm Nhược đột nhiên sụp xuống, trước mắt bỗng nhiên tối sầm không lý do. Một đôi tay ấm áp ôm lấy eo cô ôm vào trong ngực, tiện thể kéo cô về phía lồng ngực ấm áp.
97 "Chị, không có chuyện gì. Chỉ là em gọi nhầm số thôi, không có việc gì. " Agha nói đến đây, ánh mắt liếc nhìn Mẫn Đình, thấy Mẫn Đình không nói gì thêm, liền can đảm hơn.
98 "Chị, không có chuyện gì. Chỉ là em gọi nhầm số thôi, không có việc gì. " Agha nói đến đây, ánh mắt liếc nhìn Mẫn Đình, thấy Mẫn Đình không nói gì thêm, liền can đảm hơn.
99 Lâm Nhược thật sự cũng không cảm thấy bất ngờ gì, giống như đã có thói quen trong cuộc sống của cô có một người tán gẫu những chuyện vặt vãnh với mình như vậy.
100 Lâm Nhược thật sự cũng không cảm thấy bất ngờ gì, giống như đã có thói quen trong cuộc sống của cô có một người tán gẫu những chuyện vặt vãnh với mình như vậy.