41 Kha Trạch Liệt thấp giọng cười, trong lòng là hạnh phúc tràn đầy. Thì ra anh cũng sẽ có ngày hạnh phúc như vậy, nguồn gốc của những tốt đẹp kia chính là Lâm Nhược, dáng vẻ rất đáng yêu của người con gái đó.
42 Thảm đỏ kiều diễm trải dọc theo đường đi, xung quanh trang trí khoa trương đến cực điểm, dòng người trên hành lang so với ngày trước nhiều hơn rất nhiều, chỉ sợ là có đại nhân vật sắp tới rồi.
43 Âm thanh dịu dàng bí mật mang theo một tình cảm khác thường, trong lúc nhất thời khiến Lâm Nhược thưởng thức suy ngẫm không ra hàm nghĩa trong đó. Ánh mắt lạnh nhạt trong đôi mắt đen của Lâm Nhược dường như xa lạ, lại không thấy rõ ràng địch ý ( lòng căm thù ), nhưng cũng không có vẻ thân cận.
44 "Lâm Nhược. " Âm thanh quen thuộc mà thân thiết từ đầu điện thoại bên kia vang lên, giống như một con mèo nhỏ nhẹ nhàng gãi vào lòng Lâm Nhược, khiên trái tim Lâm Nhược ngứa ngáy khó nhịn, trái tim càng thêm dựa gần vào anh.
45 Kha Trạch Liệt nếu như anh còn lưu lại bên cạnh tôi như vậy, tôi lo, tôi sẽ yêu anh, quấy rầy anh, không để cho anh rời đi. Khi anh còn chưa chính thức đi vào, xin anh suy nghĩ thật kỹ.
46 Vô cùng nhẹ nhàng kéo Lâm Nhược vào trong lòng, hai cánh tay thon dài vươn ra cột chặt Lâm Nhược trong lồng ngực mình, khuôn mặt nhu hòa làm tan chảy những đường cong cương nghị đến cực hạn, giống như là cả đời dịu dàng vô tận, đi yêu thương Lâm Nhược thật tốt.
47 Editor: June_duahauLâm Nhược đột nhiên có chút không rời bỏ được cái thế giới này, tại sao thế giới tốt đẹp như vậy Lâm Nhược lại luôn không nắm chắc được chứ? Nhưng mà vì sao cô cảm thấy thân thể mình các ngày càng nhẹ, càng lúc càng nhẹ, giống như linh hồn đang tách rời khỏi cơ thể cô vậy, cảm giác đó, làm cho Lâm Nhược khổ sở muốn khóc.
48 Mặc dù Lâm Nhược mở miệng ra không nói tiếng người, nhưng Kha Trạch Liệt vẫn kích động lời nói không được mạch lạc. " Bác sĩ có đói bụng không, tôi đi gọi Nhược Nhược đến đây.
49 Nhưng mỗi lần như vậy Kha Trạch Liệt đều ở ngoài dựa vào của phòng vệ sinh cười thật khẽ, sau đó nhẹ giọng nói một câu uyển chuyển, thái độ thờ ơ khiến cả người cô y tá run lên, "Cô y tá, đừng đùa giỡn bà xã của tôi, bã xã tôi là của tôi, không phải của cô.
50 "Ahhh, Kha Trạch Liệt, hôm nay lão nương không đuổi theo được ngươi lão nương cùng họ với ngươi!" Lâm Nhược vừa cố gắng đuổi theo, vừa không quên để lại lời nói hung ác khiến Kha Trạch Liệt khuất phục.
51 Editor: June_duahauDù sao cũng mới từ trong bệnh viện ra ngoài, Lâm Nhược vẫn còn cảm thấy không có chút sức lực nào. Sau khi chào hỏi với Agha, Lâm Nhược đang giả vờ ngủ say trên chuyến bay, Agha lặng lẽ quan sát vẻ mặt hoàn mỹ lúc ngủ của Lâm Nhược.
52 Editor: June_duahauNgược lại, chuyển mắt một cái, đột nhiên như nghĩ tới cái gì, mở rương hành lý ra, lấy phần tài liệu đặt ở trên đầu kia ra. Túi giấy màu vàng bùn làm cho tập tài liệu này dường như rất quý giá, khóe miệng Lâm Nhược hiện ra một đường cong đẹp mắt, mở tập tài liệu ra, lấy ra một xấp giấy in thật dày.
53 Editor: June_duahauGần như chỉ một giây sau đó, Mẫn Đình liền đồng ý yêu cầu kết nối của Lâm Nhược. Trong bóng tối, trên màn hình máy tính LCD hiện ra khuôn mặt đã lâu không thấy nhưng ngày càng nhớ nhung, hốc mắt Mẫn Đình không khỏi chua chát, nếu nói ngày nhớ đêm mong, không quá một chút nào, mặc dù bản thân anh và Lâm Nhược bị ngăn cách địa lý thật xa, nhưng nội tâm anh lại gắn chặt trên người Lâm Nhược một giây cũng không dời.
54 Không có hy vọng, cũng sẽ không có thất vọng. Mới vừa rồi là âm thanh tan nát cõi lòng sao?Lẳng lặng nhìn Lâm Nhược, đè nén bi thương xuống, ánh mắt nhu hòa như ánh trăng ban đêm, không buồn không vui, khiến người khác không nhìn rõ nội tâm của anh.
55 Bất luận dáng vẻ như thế nào, anh ta luôn có một mong muốn thưởng thức cái đẹp, đây là cái gọi sắc đẹp thay cơm?Người đàn ông nghiệp chướng này là thư ký Lâm Nhược mới tuyển, thông qua một cuộc tuyển dụng hoành tráng, đặc biệt vì tìm một thư ký, lại đưa ra lợi ích lớn đến kinh người.
56 Lâm Nhược liếc nhin tên hiện lên điện thoại di động, khóe miệng mang theo một nụ cười hơi cạn, rốt cuộc nét mặt thoáng hiện lên một chút tình cảm, khí thế toàn thân từ từ thay đổi thành ôn hòa, hôm nay Kha Trạch Liệt đã trở lại rồi.
57 Editor: June_duahau“Tôi không có nhà để về, vốn là nghĩ vụ án này sẽ kéo dài thật lâu, nhưng mà do tôi nghĩ nhiều rồi. ” Giọng nói trầm thấp của Kha Trạch Liệt vang lên, nói chuyện giống như thật vậy, tràn đầy ủy khuất, khiến cho người có tâm địa sắt đá như Lâm Nhược cũng cảm giác được.
58 Sau khi hít sâu một hơi, suy nghĩ tiếp tục làm việc. Ánh mắt quét qua giấy thỏa thuận ly hôn bên cạnh, chợt lóe lên sầu bi rất nhanh lại bị Lâm Nhược che giấu đi.
59 Editor: June_duahauLời cự tuyệt đến bên miệng lại bị Mẫn Đình nuốt xuống, giọng nói trước sau như một lịch sự trả lời: “Tôi sẽ sắp xếp thời gian, em xác định thời gian đi sau đó gửi cho tôi, tôi sẽ tới”.
60 Editor: June_duahauNgười luôn vô tâm vô tư như Lâm Nhược, dưới tình huống khẩu vị nặng như thế này, cũng không nhịn được cà lăm. Có thể thấy rương hành lý này đã mang đến cho Lâm Nhược chấn động lớn như thế nào, làm cho Lâm Nhược hận không thể vặn đầu Kha Trạch Liệt xuống làm bóng đá, mang hành lý tới công ty là muốn khiến cho Lâm Nhược cô tận mắt thấy những thứ dơ bẩn này, sau đó để cho cô đâm mù mắt chó của mình.