61 Editor: June_duahaumột vài nhánh phụ trong gia tộc bình thường chỉ biết vâng vâng dạ dạ đang không ngừng thu mua lòng người, từ từ mở rộng thế lực của mình, mỗi một lĩnh vực tùy mức độ đều ra sức áp chế Đồng gia, kết hợp với viện trợ từ bên ngoài, cùng lật đổ Đồng gia.
62 Editor: June_duahauNghe người đàn ông kia nói như vậy, người phụ nữ như được ăn một viên thuốc an thần, tâm trạng lơ lửng trong không trung cũng dần dần buông lỏng xuống.
63 Editor: June_duahauHôm nay, dưới đại sảnh, nhân viên tiếp tân nhìn thấy Kha Trạch Liệt có chút quen mặt, ánh mắt nhìn về phía Kha Trạch Liệt lóe lên hình trái tim, khiến cho Kha Trạch Liệt khó có thể tiếp nhận.
64 Nghe Lâm Nhược nói như vậy, rốt cuộc cũng nói tới chủ đề chính rồi. Nếu thừa dịp Lâm Nhược là chị mình. . . Nhân cơ hội lấy lòng, trông ánh mắt Kha Trạch Liệt lộ ra vẻ đáng thương, cúi đầu nhìn Lâm Nhược nhờ giúp đỡ: "Lâm Nhược, anh không có nhà để về.
65 Một tay bỏ túi xách lên trên ghế salon, không có chút dáng vẻ thục nữ nào, vẻ mặt tràn đầy khinh thường, dùng một cái dây chun cột bộ tóc dài của mình lại.
66 Lấy tốc độ trộm chuông 'sét đánh không kịp bưng tai' chặn ngón tay đang định đưa xác tôm vào miệng, trên mặt xuất hiện vẻ mặt trang nghiêm nặng nề. Vươn cánh tay thon dài sang một bên kéo một cái ghế ra, trịnh trọng ngồi xuống đối diện với Lâm Nhược, sắc mặt hơi nặng nề, hai tay nắm lấy bả vai của Lâm Nhược, để cho Lâm Nhược đối mặt với mình.
67 Editor: June_duahauKhông cần nói cái cảm giác này, đâm thật sâu vào trái tim Kha Trạch Liệt, giống như bị lăng trì vậy. Lâm Nhược không muốn thấy vẻ mặt của Kha Trạch Liệt, bầu không khí càng trở nên lúng túng, Lâm Nhược cũng không thể mở miệng nói thêm được gì nữa.
68 Vốn chỉ muốn Mẫn Đình buông tha cho cô, lại không nghĩ tới nhanh như vậy Mẫn Đình đã mang theo phụ nữ xuất hiện ở nơi công cộng, mà người phụ nữ này lại không phải là Agha.
69 Lâm Nhược xoa xoa tròng mắt còn nhập nhèm chưa tỉnh táo, lộ ra một tầng hơi nước nhìn bộ dáng Kha Trạch Liệt sáng sớm mặc thường phục đang ở đó đùa bỡn, trong mắt thoáng qua một chút mát mẻ, đôi mắt đen trong suốt lóe lên một cỗ ánh sáng mê người, vô cùng hấp dẫn Kha Trạch Liệt, "Kha Trạch Liệt, mới sáng sớm anh có hẹn với ai sao?""Đúng vậy, với công chúa của anh.
70 Kha Trạch Liệt nhíu mày, ánh mắt thâm thúy xẹt qua một tia nghi ngờ, "Anh còn đang muốn hỏi em đây, em ở đây làm gì? Không phải bây giờ em nên ở Pháp cùng hai vị lão nhân gia kia đi du lịch sao?"Agha nhịn không được ngửa đầu lên trời trợn trừng mắt, " Hành trình du lịch còn chưa hết một tháng, chúng em đã trở lại rồi, nói cho anh biết nha, em còn gặp được Mr.
71 Chỉ một động tác đơn giản, có lẽ tất cả mọi người sẽ hì mũi coi thường, chẳng thèm ngó tới. Nhưng Kha Trạch Liệt cũng giống như tất cả các binh lính ở đây, huấn luyện hết lần này tới lần khác hàng nghìn hàng vạn lần dưới cái nắng chói chang, mồ hôi theo gương mặt trẻ tuổi của bọn họ trượt xuống, nhưng họ lại không có cách nào đưa tay gạt chúng đi.
72 Dù sao cũng là những người đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, dường như cũng không bị cảnh sát hù dọa. Chỉ thấy một thanh niên mặc áo sơmi đen bình thường, đầu đội mũ lưỡi trai, ở giữa một đám người hai tay không ngừng thao tác trên computer bên cạnh, đang đi tới đi lui, ngoài miệng không ngừng kêu, "Mau thủ tiêu, mau thủ tiêu, bọn cảnh sát tới rồi!".
73 Bên trong đống đổ nát rất trống trải, xung quang đều là màu xanh quân phục, không thấy bóng dáng một tên tội phạm nào. Không thể nào lẩn trốn nhanh như vậy được, nhất định chúng đang núp ở trong góc nào đó chờ thời cơ đánh lén.
74 Là hắn, chính là cái tên đã dùng đạn khói để chạy trốn khỏi tay anh lần trước. Lần này, lại trực tiếp dùng khẩu súng đè bên hông Kha Trạch Liệt. Có điều, đã tiến bộ lên không ít! Chỉ là lần này, không được cùng hắn giao đấu, không biết năng lực của hắn có tăng lên như vậy không?Trên khuôn mặt tuấn tú của Kha Trạch Liệt thế nhưng không mảy may có một chút khẩn trương nào, ngược lại, sảng lảng cười lớn, "Ha.
75 Lâm Nhược nghe thấy vậy hơi ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua một tia hứng thú cùng khiêu khích, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng và kiêu ngạo, cho dù là người đã từng gặp qua sóng to gió lớn như Ngụy Khải cũng chưa từng thấy qua người phụ nữ nào như vậy, rõ ràng là một cô nương khả ái, nhưng khí chất cả người lại như hàn băng cự hạn, vóc người cũng thật bốc lửa.
76 Đầu tóc bóng loáng là một minh chứng cho tác phong của hắn ta, một dúm tóc khêu gợi quấn quanh một chỗ, vừa khéo kéo theo da đầu Đồng Quân dán về phía sau, trông giống như một đôi chị em sinh đôi, sống chết cũng không dời.
77 Rất nhanh đã tới trước cửa khách sạn, Ngụy Khải theo quy định chạy xe đến bãi đỗ trong khách sạn. Lâm Nhược nháy mắt mấy cái, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên vài tia sáng, nhẹ giọng mở miệng, giọng nói êm ái giống như một thần khúc êm tai, làm cho lòng Ngụy Khải thoáng qua một làn gió nhẹ, "Như thế nào, cậu đã từng tới đây?"Sắc mặt Ngụy Khải đột nhiên biến đổi, ánh mắt xuất hiện tia tránh né, vốn tưởng rằng Lâm Nhược không hề biết gia thế của anh, giọng nói càng trở nên lắp bắp, "Phải, từng tới, đã tới.
78 Lâm Nhược cũng đưa tay cầm bình rượu trắng, đứng dậy lễ phép rót cho Đồng tổng một ly rượu: "Được, nếu Đồng tổng đã hào khí như vậy, Lâm Nhược cũng không thể để bản thân hổ thẹn được, chúng ta cạn!"
"Cách, cách" Âm thanh cụng nhau của mấy ly thủy tinh vang lên thanh thuý, Lâm Nhược hơi ngửa đầu, cầm trong tay ly thủy tinh trong suốt bên trong là chất lỏng không màu, uống một hơi cạn sạch, xoay ngược ly rượu rỗng lên không trung giơ giơ, khóe miệng kéo lên nụ cười yếu ớt tựa như một đóa hoa hồng thẹn thùng.
79 Editor: hotiputaHoàng Thần Đạt phiền não nắm mái tóc ngắn của mình, trong lòng rầu rĩ như bốc hoả không trút ra được. Ngược lại, trên khuôn mặt vợ chồng Kha Đằng lo lắng đã bớt đi một phần, mặc dù tầm mắt nhìn về phía giường bệnh Kha Trạch Liệt nằm có chút nặng nề, nhưng bọn họ ít nhất còn có thể an tĩnh ngồi yên lặng chờ Kha Trạch Liệt tỉnh lại.
80 Lâm Nhược quay đầu lại, sáng tỏ cùng cảm kích liếc Agha một cái, đột nhiên ôm lấy Agha, thân thể không ngừng run rẩy, sanh ly tử biệt cô đã trải qua một lần, không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai nữa, cảm nhận đó, Lâm Nhược không bao giờ muốn tiếp nhận nữa.