101 Sau khi đỡ cô xuống xe, anh đi tới mở cốp xe, lấy hộp quà ra. Hộp được bọc vàng óng ánh, nhanh chóng khiến Lâm Nhược hoa mắt.
Lâm Nhược khẽ nhíu mày, sau cùng lại không nói gì thêm.
102 Sau khi đỡ cô xuống xe, anh đi tới mở cốp xe, lấy hộp quà ra. Hộp được bọc vàng óng ánh, nhanh chóng khiến Lâm Nhược hoa mắt.
Lâm Nhược khẽ nhíu mày, sau cùng lại không nói gì thêm.
103 Cha cô đến liếc mắt nhìn Kha Trạch Liệt cũng không thèm liếc, đã đi vòng qua anh rời khỏi phòng khách. Để lại ba người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.
104 Cha cô đến liếc mắt nhìn Kha Trạch Liệt cũng không thèm liếc, đã đi vòng qua anh rời khỏi phòng khách. Để lại ba người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.
105 "Cái gì. " Cha Lâm Nhược trợn mắt hốc mồm nhìn Kha Trạch Liệt, dáng vẻ kinh hoàng, không tin lời anh nói.
Lâm Nhược đang mơ mơ màng màng ở bên cạnh nghe được chuyện này không khỏi im lặng, dù cô rất buồn ngủ, nhưng đây là lý do bị coi thường hoàn toàn sao?!
"Ôi chao, cha, vấn đề này chúng con về nhà bàn bạc lại mà.
106 "Cái gì. " Cha Lâm Nhược trợn mắt hốc mồm nhìn Kha Trạch Liệt, dáng vẻ kinh hoàng, không tin lời anh nói.
Lâm Nhược đang mơ mơ màng màng ở bên cạnh nghe được chuyện này không khỏi im lặng, dù cô rất buồn ngủ, nhưng đây là lý do bị coi thường hoàn toàn sao?!
"Ôi chao, cha, vấn đề này chúng con về nhà bàn bạc lại mà.
107 Mở cửa phòng vệ sinh, chỉ thấy khói dày đặc đang bao phủ, một thân thể mềm mại nõn nà nằm trên nền gạch men. Thân hình xụi lơ khiến Kha Trạch Liệt cảm thấy có chút quen mắt, nhưng tạm thời không có nghĩ đến điều gì.
108 Mở cửa phòng vệ sinh, chỉ thấy khói dày đặc đang bao phủ, một thân thể mềm mại nõn nà nằm trên nền gạch men. Thân hình xụi lơ khiến Kha Trạch Liệt cảm thấy có chút quen mắt, nhưng tạm thời không có nghĩ đến điều gì.
109 "Tằng Ưu Mĩ, có chừng mực. . . " Tằng Ưu Mĩ nói những lời như vậy, làm sao Kha Trạch Liệt lại không biết rõ chân tướng chuyện này. Dựa vào quan hệ giao thiệp, chỉ vì để dựng nên một cuộc gặp gỡ bất ngờ sao? Anh, thật sự đáng để cô phải bỏ công sức như vậy sao?
Không khí xung quanh lại bắt đầu lâm vào trầm lặng, vốn cũng chỉ là một cuộc hội thoại người hỏi kẻ đáp với nhau.
110 "Tằng Ưu Mĩ, có chừng mực. . . " Tằng Ưu Mĩ nói những lời như vậy, làm sao Kha Trạch Liệt lại không biết rõ chân tướng chuyện này. Dựa vào quan hệ giao thiệp, chỉ vì để dựng nên một cuộc gặp gỡ bất ngờ sao? Anh, thật sự đáng để cô phải bỏ công sức như vậy sao?
Không khí xung quanh lại bắt đầu lâm vào trầm lặng, vốn cũng chỉ là một cuộc hội thoại người hỏi kẻ đáp với nhau.
111 "Kha Trạch Liệt, bây giờ anh đang làm gì thế?" Lâm Nhược cũng không biết mình bị làm sao, bỗng nhiên rất muốn biết Kha Trạch Liệt đang làm gì.
Kha Trạch Liệt nghe thấy giọng nói có phần mệt mỏi của Lâm Nhược, cảm thấy đau lòng, nha đầu này chắc chắn lại để bản thân mình bận rộn quá mức rồi.
112 "Kha Trạch Liệt, bây giờ anh đang làm gì thế?" Lâm Nhược cũng không biết mình bị làm sao, bỗng nhiên rất muốn biết Kha Trạch Liệt đang làm gì.
Kha Trạch Liệt nghe thấy giọng nói có phần mệt mỏi của Lâm Nhược, cảm thấy đau lòng, nha đầu này chắc chắn lại để bản thân mình bận rộn quá mức rồi.
113 Mẫn Đình. . .
Cái tên này, dường như đã trở nên có chút xa lạ.
Tiềm thức muốn chạy trốn, không muốn bất cứ người nào bên cạnh mình rời đi.
Cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, loại suy nghĩ này, khiến Lâm Nhược cảm thấy hạnh phúc một ít.
114 Mẫn Đình. . .
Cái tên này, dường như đã trở nên có chút xa lạ.
Tiềm thức muốn chạy trốn, không muốn bất cứ người nào bên cạnh mình rời đi.
Cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, loại suy nghĩ này, khiến Lâm Nhược cảm thấy hạnh phúc một ít.