Cô Vợ Nhỏ Ôn Tồn Của Trung Tá Chương 87: Chương 79
Chương trước: Chương 86: Vượt Mọi Chông Gai, Giải Cứu Công Chúa (2)
Nước mắt trên gương mặt cô lấp lánh ánh mặt trời, khiến Kha Trạch Liệt nhìn mà đau lòng tột cùng, như là có một đôi bàn tay vô hình không ngừng dày vò trái tim anh, đau đớn không nói nên lời.
Đau đớn giống như bị xé toạc khiến đầu óc Kha Trạch Liệt bỗng chốc rõ ràng hơn, đột nhiên hiểu rõ những hành động từ trước đến nay của chính mình, hiểu nơi trái tim hướng về.
Đưa tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt trắng nõn của Lâm Nhược, thấp giọng mở miệng: “Không được khóc! Lát nữa không được kéo anh lùi lại, biết không?" Ngữ khí giống như mệnh lệnh, lại hòa lẫn một chút quan tâm, săn sóc, khiến lời nói của anh nghe qua có chút buồn cười.
Lâm Nhược bĩu môi khinh thường, trong lòng âm thầm nổi nóng, một tay đưa lên lau nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt, vẻ mặt kiên cường nói: "Hừ, em mới không phải loại con gái mỏng manh ấy." Bộ dáng quật cường khiến Kha Trạch Liệt có chút đau lòng.
"Anh biết, cô gái vừa rồi khóc không biết trời đất gì nữa không phải em, là Lâm Nhược." Kha Trạch Liệt cam chịu nói, người vừa định quay lại liền nhìn thấy một hình dáng quen thuộc đang đứng trước mặt mình, khóe miệng mang theo một nụ cười quỷ dị, từng bước tiến lại gần anh.
"Kha Trạch Liệt, hôm nay anh dù sao cũng trốn không thoát?” Khóe miệng Hắc Thiểu nhếch lên phá hỏng độ cong trên môi, rốt cuộc cũng đợi được tên hồ ly này, không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng cũng đợi được lúc vết thương Kha Trạch Liệt hồi phục gần như người bình thường, bọn họ rốt cuộc có thể quyết chiến một trận.
Ánh mắt Hắc Thiểu xẹt qua Lâm Nhược đứng phía sau Kha Trạch Liệt, trong đôi mắt chứa ý cười, nhưng lại không có chút độ ấm nào, như là Tu La từ trong Địa ngục đến, mang theo luồng hơi thở mục nát. "Cô bé của cậu thật ra trông rất đặc biệt, nếu hôm nay tôi thắng, cậu sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy cô bé này nữa đâu."
Kha Trạch Liệt cười nhạt, đối với lời uy hiếp của Hắc Thiểu, một chút cũng không đau lòng, nói đùa sao, Lâm Nhược để yên cho anh ta khinh nhờn sao? Nếu như vậy, anh nhất định phải khinh nhờn đối phương trước! Không phân biệt người đó là nam hay nữ!
Khóe miệng Lâm Nhược có chút run rẩy, chán ghét nhất loại đàn ông ăn nói đưa đẩy như thế này, nhưng mà người đàn ông này, trong đôi mắt Lâm Nhược hiện lên ý cười, sao lại có bộ dạng khôi hài như vậy? Phía sau Hắc Thiểu là không ít thuộc hạ đang cầm gậy gộc, mặc dù xuất thân là buôn lậu thuốc phiện, nhưng nếu không vào lúc vạn bất đắc dĩ bọn họ cũng sẽ không ra mặt, trừ khi, haha, lúc đối diện với loại đối thủ như Kha Trạch Liệt.
Kha Trạch Liệt không thèm nhìn Hắc Thiểu, chút khinh thường trong đôi mắt anh kích động Hắc Thiểu sâu sắc.
Trong đôi mắt Hắc Thiểu dần hiện lên một tia tàn nhẫn mà bọn thuộc hạ chưa từng được nhìn thấy, trước giờ vẫn luôn cho rằng không có bất cứ người nào có thể làm Hắc Thiểu nổi giận, không ngờ lúc này đây, thực sự đã gặp đối thủ xứng tầm! Không thể nhường nhịn, kẻ gan dạ mới là người chiến thắng.
Kha Trạch Liệt chậm rãi lùi về phía sau, tới gần Lâm Nhược, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: "Lâm Nhược, lát nữa nhân lúc bọn họ đều tập trung chú ý vào anh, em cũng nhanh chóng chạy ra khỏi đây, bên ngoài có Hoàng Thần Đạt, em cố gắng vượt qua bọn họ chạy đi, không cần quay đầu, không cần lo lắng cho anh, anh chắc chắn thành công."
Lâm Nhược thấy vậy, gắt gao nhìn chằm chằm Kha Trạch Liệt, trên khuôn mặt là vẻ không nỡ khiến Kha Trạch Liệt ngay tức khắc đã rõ trong lòng cô.
"Em muốn để anh chết sao?" Kha Trạch Liệt nhẹ giọng tức giận, vẻ nghiêm nghị trong đôi mắt làm Lâm Nhược khẽ run lên. Không muốn anh chết, chính vì không muốn anh chết nên mới không muốn chạy trốn như một con rùa rụt đầu. "Không được, nếu phải đi thì cùng đi." Giọng nói của Lâm Nhược thật trong trẻo, nhưng cô dùng giọng nói chỉ đủ mình Kha Trạch Liệt nghe được.
Đáy lòng Kha Trạch Liệt đầy cảm động ấm áp, nhưng lúc này, không phải là lúc hành động theo cảm tính. Nhìn nét kiên định trên gương mặt Lâm Nhược, vẻ mặt anh đột nhiên trở nên dịu dàng, biết Lâm Nhược chỉ ăn mềm không ăn cứng, cho nên nhẹ nhàng mở miệng: "Lâm Nhược ngoan, chúng ta còn muốn sống cuộc sống hạnh phúc bên nhau mà. Cho nên anh sẽ không chết, cho nên lát nữa em phải nhanh chóng chạy ra ngoài được chứ?"
Nói xong, Kha Trạch Liệt không nhìn Lâm Nhược nữa, lập tức quay đầu lại, thờ ơ nhìn Hắc Thiểu, trong đôi mắt không hề có chút sợ hãi nào. Giống như là nhìn không khí, không hề biểu lộ chút cảm xúc dư thừa nào, ánh mắt hờ hững như vậy khiến Hắc Thiểu trong nháy mắt cảm thấy khó chịu, vung cây gậy cầm trong tay, "Kha Trạch Liệt, ông đây nể tình cậu là một hảo hán, cho nên cũng không cần phải gây khó khăn cho cậu. Thằng nhóc cậu tôi không chấp, chúng ta cạnh tranh công bằng, tôi không dùng vũ khí gì hết."
Thấy Hắc Thiểu mở miệng tức giận, Kha Trạch Liệt cũng rất nặng tình nghĩa mở miệng, vẻ mặt không mảy may có chút không tin tưởng nào với Hắc Thiểu, trước nay Lâm Nhược chưa từng được thấy chút tin tưởng như thế kia xuất hiện trên khuôn mặt anh. Không ngờ, Kha Trạch Liệt lại nặng tình nghĩa như thế.
Lập tức ném hai khẩu súng trên người cho Lâm Nhược, "Được, tôi cũng vậy, phụng bồi tới cùng!" Đường nét cương nghị của Kha Trạch Liệt như là đao khắc, Lâm Nhược cứ nhìn chăm chú hình dáng ấy, dù trong lòng tràn đầy lo lắng, nhưng sau cùng, cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh.
"Cô bé, cô đi đi. Cả các cậu nữa, đều lui ra hết đi." Hắc Thiểu nhìn Lâm Nhược phía sau Kha Trạch Liệt, cười nhạt, tuy rằng không phải là tươi cười đẹp đẽ gì, nhưng quả thực cũng làm cho lòng Lâm Nhược ngừng lại đôi chút, sau khi cố nén lo lắng liếc nhìn Kha Trạch Liệt một cái, liền cầm chắc súng lục trong tay tránh sang bên cạnh, trong đôi mắt vẫn là thân hình Kha Trạch Liệt như cũ/trước.

Xem tiếp: Chương 88: Chương 80