81 Kể từ khi Trầm Kiệt biết được Tần Phong đang ở đây, liền ngày ngày chạy đến nhà cô. Hôm nay Trầm Kiệt và Lâm Khả Nhi đã kết thành đồng minh, mỗi ngày hai người đều muốn ép Tần Phong gật đầu đồng ý gả cho Trầm Kiệt.
82 “Bảo bối, nhớ kĩ, ta là cha con, Lâm Vũ Mặc. ” Lâm Vũ Mặc bị lời nói của con gái chọc cười. Tiểu bảo bối này, khuôn mặt ngạo khí thật có điểm giống hắn.
83 “Cha tại sao không cần Khả Nhi, là Khả Nhi không ngoan sao?” Lâm Khả Nhi chuyên chú nhìn Lâm Vũ Mặc, hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Những đứa bé khác đều có cha chỉ có cô là không có.
84 “Ồ!” Lâm Khả Nhi nhẹ ồ một tiếng, cô đáng thương nhìn mẹ hỏi: “mẹ, có thể không, con rất muốn đi gặp ông bà nội nha. ”“Tiểu Khả Nhi. ” Nhìn ánh mắt chờ mong của con gái, tần Phong không đành lòng cự tuyệt, cô chỉ có thể trả lời qua loa chiếu lệ: “Hiện tại mẹ không rảnh, đợi khi nào rảnh rỗi, mẹ đi cùng với con được không?”“Không được, mẹ, con muốn đi hôm nay.
85 "Con có hai người cha rồi cùng cũng không cần thêm người cha nữa, nhưng Khả Nhi không có một người anh! Em muốn anh, hay anh là anh Chá của Khả Nhi đi.
86 Anh hung hăng giày xéo môi cô, bàn tay cũng không dừng việc vê vuốt thân thể Tần Phong, anh muốn để cho cô biết anh có thể đốt nóng cơ thể cô, chỉ có mình anh thôi.
87 Trong phòng bếp, Tần Phong vừa đem cà phê nấu xong, chuẩn bị rửa chén, Trầm Kiệt liền đi vào. "Chị Tiểu Phong, em đến giúp chị!" Trầm Kiệt cười nhận lấy bình cà phê.
88 Nhận được ánh mắt khiêu khích của Đường Chá, Lâm Vũ Mặc không quan tâm cười. Ở giữa hắn và Tiểu Phong Nhi ít nhất còn có sự tồn tại của Khả Nhi, đây chính là pháp bảo của hắn, những người khác lấy đâu ra ưu thế này nha….
89 Lâm Vũ Mặc để tay lên ngực Tần Phong, cảm nhận nhịp tim đập mất khống chế của cô. “Vậy cũng không đại biểu cho cái gì, chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể mà thôi.
90 “Tôi chỉ đồng ý cùng anh mang tiểu Kha Nhi đi gặp ông bà, anh đừng hiểu lầm. ” Tần Phong cười nói. Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lâm Vũ Mặc, cô vô cùng vui vẻ.
91 "Cha?" Nghe được giọng nói của Khả Nhi, Tần Phong kinh ngạc mở hai mắt ra, lúc này mới thấy Lâm Vũ Mặc đang nằm bên cạnh mình. "Trời ạ! Tôi không muốn sống nữa!" trong đầu Tần Phong thoáng qua cảnh triền miên đêm qua, trên mặt không khỏi đỏ ửng.
92 Cười hai tiếng, Lâm Vũ Mặc liền triển khai một trận tiến công kịch liệt. Tần Phong dần dần bị anh kích thích, liền mất hồn, lún sâu vào trận kích tình do anh tạo nên, không cách nào tự kềm chế được.
93 Lâm Vũ Mặc cười xấu xa, khoác vai Đường Chá rồi hướng Tần Phong nói: "Bọn anh đi nha. Buổi tối nhớ nghĩ tới anh. ". "Nghĩ đến anh mới là lạ!" Tần Phong le lưỡi một cái, làm mặt quỷ.
94 Mới vừa rồi, khi tan nạn xe cộ diễn ra trong nháy mắt, là hắn chậm hơn Đường Chá một bước, nếu như người đứng gần Tiểu Phong Nhi nhất là hắn, hắn cũng sẽ giống như Đường Chá, làm việc nghĩa không chùn bước, chạy đến cứu tiểu Phong Nhi.
95 Tần Phong nghe bác sĩ nói, hiện tại chỉ có thể cầu mong kì tích xuất hiện. Ý nói không cứu được Đường Chá sao?Tần Phong không tin!die»ndٿanl«equ»yd«onCô tin tưởng, Đường Chá nhất định có thể tỉnh lại, mỗi ngày cô đều ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện, kể cho hắn nghe những chuyện thú vị trước kia.
96 Đường Chá cố gắng mở mắt, từ từ thích ứng với ánh sáng mãnh liệt kia, cười khẽ nhìn tới Tần Phong đang ngồi ở mép giường, anh vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt của Tần Phong, yên lòng nói: "Phong Nhi, em không có việc gì là tốt rồi.
97 Khi bọn họ về đến nhà, thấy Trần Bưu, mặc một bộ đồ đen đang ngồi chờ ngoài cửa. Cái người tên Trần Bưu này mặc dù đã cải tà quy chánh, nhưng vẫn không thay đổi bản chất lạnh lẽo của mình, cứ thích mặc đồ đen, xa xa nhìn lại, cũng cứ uy phong lẫm liệt, dễ dàng mang người ta ra hù chết.
98 "Hi hi hi, nhưng em chỉ muốn làm người tình của anh mà thôi. " Tần Phong che miệng, cười duyên, "Em lấy núi vàng núi bạc để làm gì? Lại không thể coi như ăn cơm.