101 Âm Hạng Thiên sửng sốt một hồi, khoanh chân ngồi xếp bằng bên cạnh, nhìn tôi thì thầm lẩm bẩm, vẻ mặt như đánh mất thứ gì đó, có thể nói là một loại mất mát.
102 Đêm nay dường như đặc biệt dài, chúng tôi cùng nhau ăn khuya, cùng xem hai bộ phim rỗng tuếch, sau đó cơn buồn ngủ kéo tới, đang khúc cô gái Hàn đuổi theo anh chàng đẹp trai và hô to: "Oppa oppa, sarang hae yo!" (Anh ơi anh ơi, em yêu anh!) Tôi đã thiếp đi trong màn tỏ tình lãng mạn như thế.
103 Đừng kích động, đừng kích động, chỉ là ngủ chung thôi mà, lại không có chuyện gì xảy ra cả. . . . . . Chết tiệt, tôi không thể bình tĩnh! Nếu, tôi xỉn đến nỗi về nhà với anh, ngủ cùng nhau, đã vậy còn ăn uống rồi xem phim nữa? Này là say rượu sao? Tôi thấy là mộng du thì đúng hơn?!Tôi còn chưa rõ ràng trong cơn "mộng du" kỳ lạ đã làm cái giống gì, thì di động reo lên.
104 "Vị hôn thê của tôi đây nhỉ?" Tiếng của người tới nghe bùi tai, giọng nói hấp dẫn, nhưng lại khiến tôi triệt triệt để để ấm ức. Mắt chảy thành thác đổ, tôi âm thầm ai oán: Bà nội, sao người lại cử tên vua gây rối tới đón con chứ?! Sợ con chưa đủ xấu hổ chết sao?!"Anh có thể đừng khiến người chán ghét như vậy được không?" Âm Hạng Thiên ghét bỏ nói.
105 Nhiễm Nghiên bỗng chốc xụ mặt xuống: "Hạng Kình, nói chuyện đừng xoắn nhau quá!""Chỉ đùa một chút thôi mà. " Âm Nhị Nhi lơ đễnh cười : "Chỉ là, tôi trước nay luôn thiệt người lợi mình.
106 Kể từ cái đêm không giải thích được ở cùng với Âm Hạng Thiên, tinh thần tôi không yên, cứ cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra. Đều nói giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, sự thật chứng minh, lời này cũng không phải là không căn cứ.
107 So với sự nghiệp thành công của mọi người, tôi là người nhàn rỗi nhất. Quan trọng nhất là người nhàn rỗi tôi đây biết nấu ăn nha, hơn nữa đều được mọi người ưa thích.
108 Hôm sau phải chuyển ca sáng, vì để tránh chạm mặt với Âm Hạng Thiên, tôi cố tình đi trước. Sau khi tan ca liền đến thẳng nhà anh cả. Không như Âm Nhị Nhi, nhà anh cả có người giúp việc nên tôi không cần phải chuẩn bị bữa tối.
109 "Về rồi, về rồi. " Tôi đáp lời hai lần, hận không thể một bước liền vọt đến bên cạnh bà nội. "Chơi mệt không?" Bà nội đứng ở đầu cầu thang, khoác chiếc áo choàng dài thêu chỉ vàng, búi tóc ngay ngắn, dễ nhận thấy là vẫn chưa ngủ.
110 Phòng khách câu lạc bộ Suối nước nóng với ánh đèn ấm áp, mùi rượu quanh quẩn,bàn thấp nhỏ và đồ gốm thô cùng màu gỗ bổ sung cho nhau. "Hợp khẩu vị không?" Âm Nhị Nhi treo lên nụ cười chết người.
111 "Lạnh quá. " Tôi hà hơi vào hai bàn tay, cũng không dám liều lĩnh tiến vào hồ nước nóng bốc hơi dày đặc ngay. "Thời tiết ở suối nước nóng là thoải mái nhất rồi.
112
113
114
115
116
117
118 “Anh không trách em. ” Giọng nói anh ta ấm áp, nói: “Trước khi anh rời đi, em có thể ở cùng anh nhiều một chút không?”
“Mỗi ngày chúng ta đều ở cùng một chỗ mà.
119 “Rắc rắc” Khóa phòng V17 khẽ vang lên một tiếng, cửa lại không mở ra, Âm Nhị Nhi ngoái đầu nhìn lại, hỏi tôi: “Em có chìa khóa không?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu: “Trong phòng trực ban mới có.
120 “Xuỵt!” Xảo Dĩnh khẩn trưởng dùng tay ra dấu đừng có lên tiếng: “Cậu quên mất khả năng nghe của bọn họ đáng sợ biết bao nhiêu sao ? Ngộ nhỡ bị Tam Thiếu nghe thấy, anh ta lại tìm cậu gây phiền toái đó.