121 Đêm, mọi thứ đều chìm trong yên lặng, tôi, buồn ngủ.
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa chậm chạp nhưng không lớn vang lên.
Tôi run rẩy lỗ tai, nghi ngờ vừa rồi là do mình nghe nhầm, bây giờ cũng đã hai giờ sáng rồi, người nào lại gõ cửa chứ?
“Cốc cốc cốc” thanh âm kia lại vang lên, lúc này tôi mới xác định được, là có người gõ cửa.
122 “Thân ái, lớp trang điểm của cậu bị hỏng, mình giúp cậu chỉnh lại một chút. ” Đến lúc xế chiều, Vân Nham lại mang hộp hóa trang ra chuẩn bị mở rộng quyền cước.
123 Căn bản tôi chưa kịp nói gì, đã bị túm lên xe.
“Chú Lưu đâu?” Tôi hỏi.
“Ở nhà. ” Anh đáp.
“Tiểu Lưu đây?” Tiểu Lưu là con trai của chú Lưu, thừa kế nghiệp của cha, cũng là tài xế nhà họ Âm.
124 Trong nháy mắt đã qua mấy ngày, cái người đàn ông có chết cũng không chịu chấp nhận thực tế đã thay đổi kia vô cùng làm phiền người khác, tôi không rõ lắm anh ta ở bên cạnh Nhiễm Du lúc nào, tôi chỉ biết nếu tôi ở đại trạch thì anh cũng ở đó, vô luận là phòng khách, phòng thể dục, nhà ấm trồng hoa, hay là phòng ngủ.
125 Cửa phòng Bách Khả nhẹ nhàng đóng lại, Âm Hạng Dương lập tức buông lỏng tay ra, tiếp theo, nâng chân. . . . . .
Âm Hạng Dương rất ít khi tức giận, lại còn ít động thủ hơn, thân mặc dù thân thủ của anh ta nhanh nhẹn, dưới tình huống bình thường cũng chỉ để ngăn cản em hai với em ba đánh nhau, tình huống hôm nay rất ít khi gặp, nhưng anh ta đúng là tức giận, tức giận, hận không thể lột một lớp da sói của em ba, treo trong phòng khách làm triển lãm.
126 Ban đêm, hành lang bệnh viện yên tĩnh, tôi mang theo hộp cơm tối, chạy vỗi cã tới phòng trực, sau lưng cái tên nào đó giống như bị biến thành da trâu bước sát theo sau.
127 Nhiễm Nhiễm không phản bác được, dứt khoát, trong đầu buồn bực không nói lời nào, dĩ nhiên, anh ta cũng không chịu đi. Tôi đang suy nghĩ phải làm thế nào mới mời được con sói này đi, thì Vân Nham quay lại.
128 Tôi thích làm món ăn cho người nhà ăn, mà lần nào bà nội cũng cổ vũ tôi, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Phòng bếp ở đại trạch rất rộng, mà lại còn sáng sủa sạc sẽ, hầu như không có mùi dầu mỡ, xuống bếp chế biến thức ăn ở trong hoàn cảnh này rồi làm đông tây gì đó với tôi mà nói là một loại hưởng thụ.
129 Tôi đi trên đường hướng về nhà Xảo Dĩnh--
Ngón tay thon dài của Âm Nhị Nhĩ gõ nhẹ lên tay lái, nhìn bộ dáng thì tâm tình rất tốt.
Tôi chuẩn bị từ ngữ nửa ngày, mới ô ô a a mở miệng: “Anh hai, có phải anh chuẩn bị đính không không?”
“Không có.
130 Được tấm hình kia hỏi thăm, kế hoach trốn sói của tôi ngâm nước nòng rồi. Lúc tôi than thở đi tới bệnh viện thì Tôn Dung ở khoa ngoại lôi kéo cánh tay của tôi: “Cám ơn trời đất, rốt cuộc cậu cũng tới!” Khi nói chuyện, cô ấy lôi kéo tôi chạy nhanh về phòng cấp cứu: “Nhanh đi xem bạn trai cậu một chút đi, anh ta bị thương.
131 Tôi tức giận run rẩy cả người, không nói không được, không đúng, dù có nõi cũng không được. Nhiễm nhiễm hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cười híp mắt nói với chú Lưu: “Chú Lưu, chú về trước đi, cháu sẽ đưa Bách Khả về sau.
132 Cây cầu này, vùng biển này, loại gió đêm lạnh thấu xương này, đều giống như năm ấy tôi và Âm Hạng Thiên rơi xuống nước, chẳng qua là, thời gian cứ trôi qua, cho nên, nay cảnh còn người mất.
133 Dưới màn đêm, ánh mắt Âm Hạng Thiên phiếm nhàn nhạt lục quang, tôi có cảm giác sói đang đến đây, tôi cảm giác được sinh mạng của mình đi tới tận cùng của sự sợ hãi.
134 Nghe bà nội nói, Âm Nhị Nhi và anh cả ở đại trạch để tiếp người nhà họ Nhiễm. Trong lúc đó, chú Lưu đi đón tôi, vốn định đưa tôi tới chỗ Xảo Dĩnh, nhưng mà, chưa kịp chấp hành, tôi liền bị Nhiễm Nhiễm kéo đi.
135 Tôi kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào Âm Nhị Nhi đã đưng sở sau lưng tôi đang cười nhẹ nhàng.
Rất nhanh cửa phòng đã bị mở ra, Âm Hạng Thiên đầu tóc rối bời, mi tâm nhíu lại liếc nhìn tôi “Chuyện gì hả?”
Tôi mờ mịt lắc đầu, anh đừng nhìn tôi, cái gì tôi cũng không biết!
Âm Nhị Nhi ghé vào bên tai Âm Hạng Thiên, nhẹ nhàng nói vài câu.
136 Ngày 25 tháng 12, lễ Giáng Sinh, phòng khách quý của nhà hàng Duyên Lai, được đèn nến chiếu sáng -
Trừ Âm Hạng Thiên ra, người nhà họ Âm tề tụ cùng một chỗ, mọi người đều tươi cười rạng rỡ.
137 Người kia xoay người, gương mặt chứa đựng nụ cười đáng yêu xuất hiện: “Bách Khả, sinh nhật vui vẻ. ”
“Cám ơn. ” Tôi nhận bó hoa anh ta đưa lên, nghi ngờ nói: “Sao anh biết được sinh nhật của tôi?”
“Điều tra, anh còn biết rất nhiều nữa, ví dụ như, lần đầu tiên em nói yêu đương, lần đầu tiên em nắm tay với nam sinh, lần đầu tiên.
138 Dưới chủ trương của Âm Nhị Nhi, tôi đành rời đi cùng Âm Hạng Thiên, từ chỗ rời khỏi phòng bao tới thang máy, rồi đi một đường tới bãi đậu xe, chúng tôi chỉ im lặng không nói gì đi về phía trước, một câu cũng không nói.
139 Cái tên khốn kiếp đáng đánh đòn kia vừa lòng đắc chí xuống xe, trước khi anh chưa đi xa, tôi không dám xuống xe, thừa dịp này quan sát hoàn cảnh xung quanh mình, người ở đây hơi thưa thớt, không có chiếc xe nào chạy qua, Âm Hạng Thiên đi về phía một tòa nhà ba tầng thắp đèn sáng chói, cách chỗ dừng xe chỉ hơn trăm thước, đợi lúc bóng dáng của anh hoàn toàn lấp đi bởi bức tường ngôi nhà, tôi lập tức xuống xe, bên trong xe ấm áp thì ngoài xe càng lạnh lẽo thêm, một cơn gió thổi qua, tôi nhịn không được mà rùng mình một cái.
140 “Đi tắm đi. ” Một cái áo tắm màu trắng bị ném qua đây.
Ngay lập tức tôi lùi lại hai bước, áo tắm liền rơi trên mặt đất.
”Không tắm hay là không mặc?” Đuôi lông mày của Âm Hạng Thiên hơi nhíu lại, khóe môi cười như không cười kia làm cho tôi nhớ tới nụ cười của con sói xám lớn, không, đây cũng rõ ràng là sói mà!
”Tôi muốn về nhà!”
Anh nhặt áo tắm lên, cưỡng ép nhét vào lòng tôi, sau đó lại giống như một Undead* lừa gạt một Lolita, xoa đầu tôi, nói: “Ở một tuần rồi đi.