81 Tôi cảm thấy Âm Nhị Nhi đã tới từ rất sớm, tại sao tôi nói như vậy? Bởi vì tôi hiểu anh là một con sói thích xem náo nhiệt!Cho nên Âm Hạng Thiên và anh không hợp nhau, cũng bởi vì Âm Nhị Nhi thích làm rối mọi chuyện, nhất là đối với anh việc vui vẻ nhất là khuấy cho kết cuộc rối lên, điều đó không bao giờ làm anh chán nản!Lúc này, Âm Nhị Nhi xuất hiện, Âm Hạng Thiên lập tức cảnh giác, kéo tôi lại, nói với Âm Nhị Nhi "Tôi cảnh cáo anh, chớ mò mẫm lung tung!"Âm Nhị Nhi cười khanh khách bước vào trong phòng, nhìn Ninh Vũ đang nằm trên giường, thong thả ung dung nói: "Em ba à, em quá bạo lực rồi, như vậy không tốt đâu.
82 "Tớ hiểu cậu suy nghĩ cái gì, nhưng cái này không được. " Tôi nói "Tớ đã vào nhà họ Âm đợi chờ ba năm, xem như mọi người bảo vệ tớ thật tốt, nhưng mà tớ không còn là đứa bé lên ba.
83 Tôi đi Giang Nam ơiVậy chờ mùa đến hoa sen nở hoa sen rơiGió Đông không đến, tháng ba bông liễu không bayĐể đáy tim nhỏ nhỏ hóa thành trống vắng. Giống như phố phường xanh trong chiều muộnÂm không vang, xuân tháng ba không vén lênĐáy tim nhỏ được che đẩy kỹ càng nơi cửa sổ.
84 Khốn kiếp! Khốn kiếp! Siêu cấp khốn kiếp!"Cậu mới không bình thường! Cả nhà cậu đều không bình thường! Nhà của người hàng xóm cậu cũng không bình thường!" Tại trạm thu lệ phí vang lên tiếng rống giận không thể kiềm chế được của tôi.
85 Con đường quen thuộc, tòa nhà Lâm Lập, dưới màn đêm, ký túc xá tập đoàn Âm thị giống như một con quái thú nằm ngang thành phố, ánh đèn sáng ngời làm người ta hoa mắt.
86 Thân thế đứa bé này đúng là hơi khác lạ, câu nói đột ngột kia khiến cho không khí bên trong phòng trở nên yên tĩnh tựa hồ như hơi thở cũng dừng lại. Âm Hạng Thiên an tĩnh với vẻ mặt có chút quẫn bách, mặc dù, đứa bé là vô tội, chính xác là vì cha đứa bé có thể mở miệng thay.
87 Tôi nên nói cái gì đây? Nói tôi hiểu rồi hả ? Nói tôi đã bình thường trở lại? Nói tôi tha thứ cho hắn việc mỗi lần hắn đều bỏ tôi ở lại để chạy đi tìm Nhiễm Du sao?Không, tôi không cần phải nói gì nữa, tựa như lời của hắn nói, giữa hắn và Nhiễm Du dây dưa quá sâu, tôi căn bản không có cách nào tham gia vào, cũng không thể tham gia! Việc đã đến nước này, tôi nói cái gì cũng phí công, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa rồiTrầm ngâm một lúc, tôi đưa ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía hắn: "Thái độ của anh đối với Nhiễm Du là đúng.
88 Hai viên thuốc giảm đau, hai viên thuốc bao tử và hai viên thuốc ngủ cô đọng trong lòng bàn tay tôi thành ngọn núi nhỏ, vừa mới cho vào họng tôi đã muốn ngủ đi trong đau đớn.
89 Cảm xúc nhiều ngày chưa từng dao động qua bị câu nói không giải thích được "Thật xin lỗi" kia của Âm Hạng Thiên gây nhiễu loạn. Thận trọng như quản gia Dương cũng thấy tôi không giống với mọi khi, liền cùng tôi nói chuyện phiếm vài câu.
90 "Được rồi, điều nên nói đã nói xong, cô nên đi gặp cô dâu chú rể đi. " Nhiễm Nghiên cười mỉa mai, như một con công kiêu ngạo đi về hướng phòng tiệc. Mặc dù chỉ là đính hôn, nhưng tiệc đính hôn của Nhiễm gia nhị tiểu thư và Âm gia Tam thiếu cũng cực kỳ long trọng.
91 Âm Nhị Nhi chỉ vào một bàn thức ăn, liên tục gắp thức ăn cho tôi. Tôi căn bản không có khẩu vị, cố gắng ăn một chút, liền thấy đồ ăn cao sắp đến cổ. Âm Nhị Nhi ngừng đũa, lo lắng hỏi: "Sắc mặt khó coi như vậy? Dạ dày không thoải mái?"Tôi lắc đầu, bưng ly nước lên, cố gắng nuốt trôi xuống đống đồ ăn khô khốc này, nhưng lại phản tác dụng, nó chợt dâng lên, tôi che miệng chạy về phía phòng vệ sinh.
92 Tuy rằng thân phận của tôi là cháu gái nuôi của bà nội, cô nhỏ nhà họ Âm, nhưng rất nhiều người đều biết, cô nhỏ nhà họ Âm chính là con dâu nuôi từ bé của Tam thiếu nhà họ Âm.
93 Thế giới giống như bị ngắt điện, trong gian phòng là một mảnh yên tĩnh như chết lặng. Âm Nhị Nhi không hiểu, chớp chớp mắt: "Không được sao?""Đương nhiên không được!" Tôi là người thứ nhất thoát khỏi hóa đá.
94 Đối mặt phúc hắc yêu nghiệt Âm Hạng Kình, tôi có phản kháng cũng như không, cho nên vẫn là đi mua nhẫn. Nhưng lại là mua hai đôi. Một đôi đính hôn, một đôi kết hôn.
95 Sáng hôm nay, nhà thiết kế đúng hẹn đến nơi ở của Âm Nhị Nhi. Tôi vốn hoàn toàn mất hết kiên nhẫn rồi, nhưng vừa gặp nhà thiết kế, tôi lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
96 Tôi theo tiếng động nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Âm Hạng Thiên đạp cửa cong vẹo, khí thế hung hăng đi vào. "Thật biết trốn!" Sắc mặt anh nặng nề, giọng nói âm trầm, từ sau hôn lễ đã qua năm ngày, lửa giận của anh hiển nhiên đã đốt cháy tới trình độ gay cấn rồi.
97 Hai ngày ở bệnh viện, rốt cuộc không cần phải truyền dịch dinh dưỡng nữa, nhưng thực phẩm dinh dưỡng lại ùn ùn ập tới. Âm Nhị Nhi và Xảo Dĩnh phân công nhau dành toàn bộ thời gian làm công tác vỗ béo cho tôi.
98 Mùa đông lặng lẽ tới, cuộc sống trong nhà lớn ấm áp dễ chịu. Âm Hạng Thiên cũng không trở lại nữa, Âm Nhị nhi lại thường thường tới ăn chực, ngoài ăn chực vẫn không quên trêu chọc tôi một chút, hỏi tôi khi nào cưới, mỗi lần thế tôi đều khinh khỉnh đáp lời.
99 Tôi men theo tầm mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy Xảo Dĩnh, và đứng bên cạnh là một người đàn ông rất cao. Có lẽ tôi uống rượu hơi nhiều, hoa mắt, chỉ có thể thấy hình dáng mờ mờ ảo ảo, không trông rõ mặt mũi.
100 Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Âm Hạng Thiên đứng chắn bóng, vẻ mặt mơ hồ không rõ, trong giọng nói của anh có sự run rẩy thật nhỏ, tựa như giận cực độ hoặc là đau thương tột cùng: "Tôi chỉ muốn đưa cô ấy vào nhà ngồi một chút, tại sao ai cũng đề phòng tôi?"Chú Lưu thầm kín thở dài: "Không phải mọi người đề phòng cậu, chỉ là cảm thấy điều cậu làm không cần thiết.