321
322
323 Khi y đi ra, Ninh Nghị cũng đà tươi cười, chống lấy chiếc ghế dựa đứng lên. Nhưng chi trong chớp mắt ngắn ngủn , nụ cười đó liền kết hợp với một đôi mắt lạnh lùng, băng giá.
324 Gió đêm thổi, đèn lồng loạng choạng dưới mái hiên. Gió cuối xuân không có cảm giác mát mẻ mà ấm áp khiến người ta thoải mái. Ninh Nghị mở cửa sổ phòng để cho không khí thổi vào phòng, sau đó múc thêm một bát canh cho thê tử uống.
325 Hạ chí chưa đến nhưng không khí cũng đã có vài phần khí tức của mùa hè, lúc sáng nắng to xế chiều trời lại đầy mây. Những người đi trên đường Giang Ninh vội vội vàng vàng, bà chủ vội vơ quần áo phơi trong sân vào, đã lác đác có hạt mưa.
326 Về chuyện cho Nhiếp Vân Trúc đến Tô gia một chuyến, bản thân Vân Trúc vốn không để ý hoặc cũng có thể nói là bản thân nàng thản nhiên đối mặt nhưng Ninh Nghị ở bên này thì vẫn đang suy nghĩ.
327 Nói không thể nghe rõ nhưng chuyện này đúng là đã rõ ràng. Đối với chuyện đúng sai, đến cuối cùng vẫn phải quy về thẳng thắn và thành khẩn. Bởi vì cho đến bây giờ, cũng chỉ có thể thừa nhận, chuyện này đã không nằm trong phạm vi mà hắn nắm được nữa, nếu như vậy, cũng chỉ cách tốt nhất là dứt khoát “cho con nhận cha”, ít nhất cũng đừng để cho các nàng ấy đừng vì mình lại phải chịu ép buộc trò khôi hài như vậy.
328 Lúc bắt đầu người chết, đa số người trong Tô Phủ đều còn bị tàn dư của chuyện xảy ra lúc chạng vạng tối hôm kia quấy nhiễu. Lúc mưa to trát xuống, từng nhà từng phòng mọi người đều đang tiếp tục bàn luận về chuyện này, nam tử nữ từ, thiếu niên phụ nhân, đều không ngoại lệ.
329 Mưa to xối xả, mặc dù là mưa cuối mùa xuân, nhưng lại có cảm giác của mùa hè. Bầu trời thỉnh thoảng xẹt qua mấy tia chớp, trong thành Giang Ninh đông nghìn nghịt, hỗn loạn đầu tiên từ hai nơi nhà ngục Giang Ninh và Tô Phủ rồi lan ra những nơi khác, nhưng bởi vì mưa gió cũng lớn, trong khoảng thời gian ngắn, vẫn chưa khiến cho thủ quân trong thành có quá nhiều phản ứng.
330 Nhà tù Giang Ninh. Khi tiếng chém giết làm cho hỗn loạn khuếch trương, lan rộng đã càng lúc càng không thể cứu vãn được. Ngục tốt, người cướp ngục, binh sĩ áp tù, tiểu thâu, lưu manh, đạo tặc, người vô tội, phản tặc.
331 Khi tiếng nổ vang truyền đến, Tiết Vĩnh cầm loan đao trong tay chạy trên nóc nhà trong màn mưa. Trận mưa này quá lớn, tẩm nhìn khó có thể vươn xa, nhưng phương hướng có thể xác định.
332 Lúc Nguyên Cẩm Nhi gặp Văn Nhân Bất Nhị tại cửa nhà tù thì Vân Trúc đang chạy trong một viện tử của Tô phủ dưới màn mưa bão. Ngay cả khi phỉ nhân kéo tới, nàng vẫn chưa ra khỏi Tô phủ, cùng với Hạnh Nhi chạy trốn vào một hòn giả sơn trong hoa viên.
333
334
335
336
337
338
339
340